Phong Thần Châu

Chương 31: Đúng là như thế

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Nếu ta đoán không nhầm, thứ được gọi là đạn Kinh Lôi, không chỉ có thể khiến người khác trọng thương, mà còn có thể lần theo dấu vết, chỉ dựa vào miếng sắt nhỏ bé này thôi!”

“Ngươi biết sao?”

Lâm Xảo Nhi ngạc nhiên nói: “Biết rồi còn mang theo, chẳng trách ngươi lại cố ý dẫn bọn ta đến đây, ngươi muốn giết bọn ta sao?”

“Đúng thế!”

Khóe miệng Tần Ninh hơi nhếch lên.

“Ha ha...”

Nghe thấy vậy, Lâm Ngọc Sinh bật cười ha hả: “Tần Ninh ơi là Tần Ninh, xem ra mới giết được Lăng Côn thôi mà ngươi đã nghĩ mình vô địch thiên hạ sao?”

“Hai vị tộc lão, bắt sống hắn cho ta!”

“Không chỉ bắt sống, mà còn phải khoét mắt hắn ra!”, Lâm Xảo Nhi hung ác nói: “Ta phải khiến hắn sống không bằng chết!”

“Xúc phạm Phi Phi, nhìn trộm, phản bội Sở tỷ tỷ, kẻ này đúng thật là lòng lang dạ sói, có chết một trăm lần cũng không thể hết tội!”

Vụt vụt...

Lâm Xảo Nhi vừa nói xong, hai người Lâm Khai Viễn và Lâm Khai Sinh đã lập tức xông lên.

Lần này, Tần Ninh thật sự muốn giết người.

Vốn dĩ hắn không hề muốn so đo với Lâm Xảo Nhi, nhưng con giun xéo lắm cũng quằn, Lâm Xảo Nhi thật sự cứng đầu không thể nói lý.

Cây gậy gỗ trong tay lại xuất hiện.

Cây gậy này không có gì đặc biệt, nhưng đây chính là cây gậy mà hắn dùng để dạy dỗ đồ tôn của mình năm đó.

Nhưng, hắn của năm đó mạnh mẽ đến mức nào?

Cửu U Đại Đế, không phải chỉ là nói chơi.

Năm rộng tháng dài, cây gậy đơn sơ này ở trong tay hắn đã có linh tính, mặc dù vẫn chỉ là một cây gậy gỗ, nhưng nó không còn là một cây gậy gỗ bình thường nữa.

Nói cách khác, dù là một hòn đá, chỉ cần được một vị đại đế chơi đùa trong khoảng thời gian dài thì cũng sẽ được linh khí nuôi dưỡng, xảy ra biến hóa.

Hiện giờ, cây gậy gỗ này chính là như thế.

Tần Ninh vung tay lên, cây gậy gỗ liền văng ra ngoài.

Tần Ninh không hề di chuyển chút nào, nhưng hai người Lâm Khai Viễn và Lâm Khai Sinh lại cảm thấy Tần Ninh đang tấn công, khiến họ không thể né tránh được, chỉ có thể ứng chiến.

Vụt vụt...

Hai bóng người lập tức rút vũ khí ra.

Lâm Khai Viễn sử dụng một thanh đao mỏng, còn Lâm Khai Sinh sử dụng một thanh kiếm.

Hai người này rõ ràng là thường xuyên giao đấu với nhau, bây giờ phối hợp với nhau hoàn hảo không có sơ hở. Bởi vì Tần Ninh không cho bọn họ thời gian phòng ngự, nên họ dứt khoát tấn công toàn lực, giết chết Tần Ninh.

“Chết đi!”

Tần Ninh hừ một tiếng, vung tay, cây gậy gỗ liền bay ra ngoài tấn công.

Keng...

Trong phút chốc, vẻ mặt của Lâm Khai Viễn thay đổi, một ngụm máu phun ra ngoài.

“Đại ca!”

“Cẩn thận!”, Lâm Khai Viễn đột nhiên hét lên: “Sức mạnh của tên tiểu tử này rất kỳ quái, mạnh gấp đôi ta!”

Cái gì?

Nghe thấy vậy, hai huynh muội Lâm Ngọc Sinh và Lâm Xảo Nhi ngây người.

Gấp đôi? Sao có thể được?

Lâm Khai Viễn có sức mạnh kinh người của cảnh giới cửa thứ tám Kinh Môn, còn Tần Ninh chẳng qua chỉ mới đạt đến cảnh giới cửa thứ bảy Tử Môn mà thôi.

“Đáng chết, nếu không vì trận pháp gò đất bên ngoài bao vây, tên tiểu tử này chắc chắn sẽ không thể đạt đến cảnh giới cửa thứ bảy Tử Môn đâu!”, Lâm Ngọc Sinh chửi rủa.

Hiện giờ, Lâm Khai Sinh lại nhìn Tần Ninh một cách cẩn trọng.

“Các người cùng lên đi!”, Lâm Xảo Nhi đột nhiên ra lệnh: “Ta không tin tên khốn này có thể là đối thủ của tất cả chúng ta!”

Đột nhiên những người còn lại cùng xông lên.

Lần này, Lâm Ngọc Sinh và Lâm Xảo Nhi rời khỏi Lâm gia, đến dãy núi Lăng Vân, mục đích chính là để bắt lấy Thương Thanh Quỳ Ngưu, tất nhiên những người đi theo họ đều là cao thủ.

Mười mấy vị cảnh giới cửa thứ sáu Cảnh Môn cùng xông lên chém giết võ giả cảnh giới cửa thứ bảy Tử Môn.

“Các ngươi nghĩ nhiều người là có thể thắng được sao?”

Tần Ninh cười nhạo, liền sải bước ra.

Tần Ninh cầm cây gậy nhỏ trong tay, trong lúc cổ tay chuyển động, cây gậy nhỏ cứng rắn chống lại đao kiếm, không để lại bất cứ dấu vết tổn hại nào.

“Á...”

Tần Ninh gõ vào cánh tay của một tên hộ vệ cảnh giới cửa thứ sáu Cảnh Môn, toàn bộ cánh tay bị gãy nát xương.

Một tên hộ vệ có cảnh giới cửa thứ bảy Tử Môn bị Tần Ninh gõ nát ba ngón tay.

Giờ phút này, Tần Ninh giống như đi vào chốn không người, giết người rất dứt khoát và nhanh nhẹn.

Lần lượt từng bóng người ngã xuống đất, mười mấy người không thể nào bao vây được hắn.

“Thiếu gia, tiểu thư hai người mau chạy đi!”

Lâm Khai Viễn uống một viên đan dược, sắc mặt khôi phục được một chút, nói: “Thực lực của tên này thật sự rất đáng sợ, chúng ta không phải đối thủ của hắn, chúng ta không thể chết ở đây được!”

“Chết tiệt!”

Lâm Ngọc Sinh và Lâm Xảo Nhi rùng mình ớn lạnh.

Tần Ninh trạc tuổi bọn họ, thậm chí còn nhỏ hơn bọn họ, nhưng từ sau khi bị tước đoạt Tinh Môn, làm cách nào mà hắn trở nên lợi hại như vậy?

Hai người cắn răng nghiến lợi, lập tức quay người chuẩn bị rời khỏi đây.

“Chạy à? Hôm nay, không ai trong các người có thể chạy trốn!”

Tần Ninh sải một bước lớn, chặn trước mặt bọn họ.

“Liều thôi!”

Lâm Ngọc Sinh liền rút kiếm ra.

“Cút!”

Tần Ninh nắm chặt bàn tay, đánh ra một quyền, tiếng răng rắc vang lên, hai tròng mắt của Lâm Ngọc Sinh mở lớn, phun ra một ngụm máu.

Quyền này của Tần Ninh đánh trúng vào tim của Lâm Ngọc Sinh, không cho gã một cơ hội trốn thoát nào.

“Ca ca...”

“Người tiếp theo chính là ngươi!”

Tần Ninh lạnh lùng nhìn chằm chằm, lại lần nữa xông lên chém giết.

“Tiểu thư mau chạy đi!”

Đúng lúc đó, Lâm Khai Viễn và Lâm Khai Sinh đứng ra ngăn cản.

“Cút ra!”

Tần Ninh đã quyết định phải giết, sao có thể để cho hai người kia ngăn cản được hắn.

Khi ở cảnh giới cửa thứ sáu Cảnh Môn, hắn có thể giết chết ba đại trưởng lão, chưa kể đến bây giờ hắn đã đạt đến cảnh giới cửa thứ bảy Tử Môn, cảnh giới đã được nâng lên rất nhiều.

“Long Trụ Quyền!”

Thấy Lâm Khai Viễn và Lâm Khai Sinh xông lên chém giết, Tần Ninh đứng nguyên tại chỗ, hai chân như trụ đá nhưng nắm đấm lại giống như một quả cầu bằng đá, nện thẳng vào họ.

Linh khí bộc phát ra, một tiếng ầm lớn vang lên, hai luồng khí kình đánh tới.

Hai tiếng ầm ầm vang lên, cả cơ thể của Lâm Khai Viễn và Lâm Khai Sinh đều bùng phát khí tức.

Trước ngực họ xuất hiện một lỗ máu, hai thi thể không ngừng bay ngược ra sau, ngã trên mặt đất.

“A...”

Nhìn thấy thi thể của hai vị tộc lão, Lâm Xảo Nhi thất thanh kêu lên, sắc mặt trắng bệch, cô ta đã sợ đến mức hồn vía lên mây rồi.

Trong chớp mắt, ca ca và hai vị tộc lão đều bị giết chết, đây đúng là một thảm kịch!

Chạy!

Lâm Xảo Nhi ngay lập tức nghĩ đến chuyện này, nếu không liều mạng chạy thì Tần Ninh chắc chắn sẽ giết chết mình.

“Cô nghĩ mình chạy được sao?”

Thấy Lâm Xảo Nhi bây giờ vẫn còn muốn chạy, Tần Ninh liền cầm cây gậy trong tay vung lên, vụt một tiếng, nó đã xuyên qua lưng Lâm Xảo Nhi.

Một đường máu bắn vọt ra, Lâm Xảo Nhi kêu lên một tiếng đau đớn, ngã xuống đất.

Tần Ninh chậm rãi bước tới, nhìn thi thể đang dần lạnh ngắt của Lâm Xảo Nhi, hừ một tiếng: “Đã cho cô một cơ hội để sống sót nhưng cô lại cứ chọn cái chết”.

TầnPhong Thần Châu - Chương 31: Đúng là như thế
Bạn cần đăng nhập để bình luận