Phong Thần Châu

Chương 47: Lấy một địch một trăm

“Đáng chết!”

Lúc này, Thẩm Thừa Phong quát khẽ một tiếng, không ngừng chạy qua chạy lại giữa đám người đang vây đánh Tần Ninh.

Hiện giờ, lão ta đã hoàn toàn hiểu rõ, thực lực của Tần Ninh vượt xa cảnh giới cửa thứ tám Kinh Môn bình thường, thật sự rất khủng khϊế͙p͙!

Nếu như tên nhãi ranh này đã cậy mạnh muốn lấy một địch trăm, vậy mình cứ nhân cơ hội này mà đánh lén.

Tuy rằng phương thức này rất bỉ ổi hèn hạ, nhưng để giết chết Tần Ninh, cho dù là cách đê tiện bỉ ổi đến đâu thì cũng không sá gì!

Thẩm Thừa Phong cầm một cây trường thương, qua lại giữa đám đông, tìm kiếm cơ hội.

“Chính là lúc này!”

Thẩm Thừa Phong trầm giọng nói, cây trường thương trong tay xuyên qua đám người, trực tiếp lao thẳng về phía lưng Tần Ninh.

“Ninh ca, cẩn thận!”

“Tam đệ, cẩn thận!”

Nhìn thấy cảnh này, sao mọi người trong Tần gia có thể ngồi yên, họ trực tiếp xông ra.

Không ai nghĩ rằng Thẩm Thừa Phong – người với tư cách là chủ một gia tộc lại có thể làm ra chuyện không mất mặt là đánh lén Tần Ninh thế này.

“Đánh lén sao? Có tác dụng không chứ?”

Chỉ trong chớp mắt, khi Tần Ninh còn đang dùng cây côn mảnh tấn công, chống trả mười mấy người trước mặt, thì đột nhiên, hắn xoay người, cây côn mảnh tuột khỏi tay.

Một tiếng keng vang lên, đầu cây côn mảnh đập vào mũi thương.

Một lực đàn hồi mạnh mẽ lan ra, Thẩm Thừa Phong chỉ cảm thấy lòng bàn tay bị nứt ra, máu tươi ròng ròng, trường thương tuột khỏi tay.

Nhưng Tần Ninh vẫn không hề dừng lại.

Hắn thúc đẩy cây côn, lao thẳng về phía trước. Tiếng leng keng lại một lần nữa vang lên, cây côn chạm vào trường thương, sau đó, một tiếng cười khúc khích bất ngờ vang lên.

Cán cây trường thương lướt qua cánh tay Thẩm Thừa Phong, cắm vào tim lão ta.

Máu tươi tuôn ra, sắc mặt Thẩm Thừa Phong tái nhợt, lão ta phun ra một ngụm máu, cả người đã hoàn toàn chết lặng, không thốt ra lời.

“Khụ khụ…”

Khóe miệng mấp máy, Thẩm Thừa Phong muốn nói gì đó nhưng lại không thốt lên được tiếng nào.

“Trưởng tộc!”

“Trưởng tộc!”

Tròng mắt của hai anh em Thẩm Thừa Long và Thẩm Thừa Vân long lên sòng sọc, nhìn về phía Tần Ninh, sát khí dâng trào.

Tần Ninh giao đấu đã lâu, linh khí của hắn không thể nào dồi dào như cũ được.

“Làm thịt hắn!”

Hai anh em này bất chấp tất cả, lao về phía Tần Ninh.

“Vẫn muốn chết sao?”

Tần Ninh hừ lạnh một tiếng, thu lại cây côn.

Lúc này, linh khí ngưng tụ thành một sợi tơ thông qua cây côn.

Sợi tơ đó giống như sợi chỉ mà phụ nữ dùng để khâu áo, mảnh như tơ nhện, nhưng lúc tách rời khỏi cây côn, sợi tơ đó lại phân chia thành nhiều sợi.

Nó hóa thành những sợi chỉ, ngay lúc này, chúng tỏa ra khắp các phương hướng.

Tiếng xé gió vang lên, trong không khí xung quanh đều là âm thanh bùng nổ.

Những võ giả bị sợi tơ xuyên qua cứng đờ cả người, không cách nào động đậy nhúc nhích được.

Ngay cả cơ thể của hai người Thẩm Thừa Long và Thẩm Thừa Vân cũng bị điều khiển, không cách nào cử động được.

Sao lại thế này?

Không chỉ tất cả mọi người trong Thẩm gia đều sững sờ, mà ngay cả hộ vệ của Tần gia cũng không hiểu rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra!

“Sai lầm lớn nhất của Thẩm gia các ngươi chính là không biết phân biệt phải trái, cấu kết với Sở gia, Lăng gia làm việc xấu!”

“Sỉ nhục Tần gia ta, chết không hết tội!”

Bóng dáng Tần Ninh lóe lên mấy lượt, gậy gỗ đi tới đâu, máu tươi phun ra tới đó. Từng người đều như bị thi triển thuật định thân, cơ thể không thể nhúc nhích, từng người một ngã xuống đất.

Lúc này, mọi người trong Thẩm gia giống như đám cừu non mang tội, bị giết chết từng người một.

Tần Ninh mặc áo trắng nhưng không nhuốm chút máu, trông thật tao nhã.

Đây… có còn là võ giả cảnh giới cửa thứ tám Kinh Môn hay không?

Không ai có thể tưởng tượng nổi tại sao Tần Ninh có thể làm được đến trình độ này!

Thở ra một hơi, lúc này Tần Ninh mới dừng lại.

“Ninh ca, huynh không sao chứ?”, Tần Hâm Hâm vội vàng chạy tới.

“Không sao!”

Tần Ninh quơ quơ cây côn mảnh trong tay, cười nói: "Chính chủ vẫn chưa xuất hiện nữa mà!"

"Đám người này..."

“Do nhìn thấu được Mệnh Môn của bọn họ mà thôi!”

Tần Ninh dửng dưng nói: “Mệnh Môn là yếu điểm của võ giả, chỉ cần bị nhìn thấu, cho dù có là võ giả cảnh giới cửa thứ chín Thiên Môn cũng chẳng đáng sợ nữa”.

Tuy Tần Ninh nói nhẹ nhàng, nhưng Mệnh Môn của võ giả sẽ không phơi bày trước mặt kẻ thù hoặc nói cho ngươi biết, đâu dễ để nhìn thấy như vậy.

Nhưng nhìn động tác của Tần Ninh, quả thực rất dễ để nhìn ra được.

Tần Hải cũng gật đầu.

“Được rồi, đừng tụ tập ở đây nữa!”

Tần Ninh cười nhạt: "Chính chủ e là đã đến rồi!"

Tần Ninh vừa dứt lời, không lâu sau, bầu trời vốn đang hửng sáng lại kéo mây đen.

Sắc trời lúc này dần chuyển tối.

"Trời tối rồi..."

Tần Ninh tự lẩm bẩm một tiếng, nắm chặt lòng bàn tay, cười mãn nguyện: "Trời mưa to gió lớn, thật hợp để giết người..."

Tiếng vó ngựa dần dần vang lên vào lúc này.

Vốn đang là ban ngày nhưng trong toàn bộ thành Lăng Vân lại không có ai đi lại trên đường phố.

Chỉ có ba tốp người ngựa lần lượt đi tới từ ba hướng.

Lăng gia- Lăng Thế Thành!

Sở gia- Sở Sơn Hà!

Lâm gia- Lâm Chiến Thiên!

Ba người dẫn đầu đội hộ vệ tinh nhuệ của ba gia tộc lớn đang từ ba hướng đông – tây – nam, chầm chậm tiến về phía Tần gia.

Lần này, bốn cửa thành đều bị phong tỏa, bọn họ vốn không lo người của Tần gia chạy thoát.

Hơn nữa, những ngày này, bọn họ đã chờ đợi ở xung quanh thành Lăng Vân, chỉ cần là người họ Tần chạy ra khỏi thành Lăng Vân thì đều sẽ bị thủ tiêu.

Mà bây giờ, chính là bước diệt tộc cuối cùng!

Tiêu diệt tộc họ Tần!

Hộ vệ của ba đại gia tộc đều đã xuất phát.

Tiếng vó ngựa rung chuyển từng con phố.

Trong tốp hộ vệ tinh nhuệ của ba đại gia tộc, mỗi gia tộc có ít nhất một ngàn người đang ùn ùn kéo đến.

Mọi người ở thành Lăng Vân đều đã hiểu rõ, hôm nay, trong thành Lăng Vân, một sự việc thay trời đổi đất sắp xảy ra.

Hủy diệt Tần gia, có thể nói là chuyện chắc như ván đã đóng thuyền!

Thật đáng tiếc cho Tần Thương Sinh cùng với đứa con cưng Tần Ninh của Tần gia.

Nhưng tiếc thì tiếc, không ai đứng ra bênh vực Tần gia.

Đây là cuộc đọ sức giữa bốn đại gia tộc, bọn họ vốn không đủ tư cách tham gia.

Bên ngoài cổng Tần phủ, ba con đường lớn dẫn ra ba hướng.

Tiếng vó ngựa càng lúc càng rõ ràng, tạo cho người ta cảm giác áp bức vô cùng nặng nề, giống như tiếng trống trận, càng lúc càng gấp gáp khiến người ở bên trong Tần phủ đều hoang mang lo sợ.

Trong Tần phủ, phụ nữ, người già, trẻ em đều hoang mang sợ hãi.

Tần Ninh nhìn mọi người, trên mặt hiện lên nụ cười.

“Các vị!”

Tần Ninh mở miệng nói: "Tai vạ này là do Tần Ninh ta mà ra, vì vậy, theo lý nên để Tần Ninh ta giải quyết!"

"Sau ngày hôm nay, Tần gia sẽ là gia tộc lớn nhất thành Lăng Vân, sẽ không còn Lăng gia hay Sở gia nào nữa cả!”

Nghe được những lời này, tất cả mọi người đều xì xào bàn tán.

Lời nói của Tần Ninh thật khiến lòng người rung động.

Hiện giờ có thể nói là sắp xảy ra họa lớn nhưng Tần Ninh lại có tâm thái giống như trời đang ban phước lành.

“Tam công tử!”

Một người phụ nữ bước ra, nhìn về phía Tần Ninh, nói: “Chúng ta thật sự có thể thắng sao?”

“Đương nhiên!”

Tần Ninh còn chưa lên tiếng, Tần Hâm Hâm đã lập tức thẳng lưng ưỡn ngực, dõng dạc nói: “Có Ninh ca ở đây, Tần gia sẽ không sụp đổ! Các huynh đệ nhà họ Tần, đã đến lúc chúng ta để đám người của Lăng gia nhìn rõ, con cháu Tần gia chúng ta trung nghĩa chính trực như thế nào!”

“Đúng vậy!”

Một đệ tử Tần gia đột nhiên hét lên: “Ban đầu vốn là Tinh Môn của tam thiếu gia bị tước đoạt, thế nhưng đám người Lăng gia lại ỷ thế ức hϊế͙p͙ người khác!”

Đám đông lập tức trở nên phẫn nộ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận