Phong Thần Châu

Chương 200: Lam Vân Sam Của Lam Gia



“Thế nào? Không đồng ý hả?”  
Tần Ninh chắp tay sau lưng, cười nhạt nói: “Nếu cảm thấy thiệt thòi thì bây giờ ngươi có thể đi”.  
Lời vừa nói ra khiến Lãng Hiên giật mình.  
Nhưng, đối với Tần Ninh mà nói thì người thiệt chính là hắn.  
Nếu không phải bây giờ đang cần tinh thạch giúp Thiên Động Tiên mở lại Tinh Môn thì hắn cũng lười để ý tới Lãng Hiên.  
Thế mà gã này lại coi nhẹ nó.  
Khi vẫn là Cửu U đại đế thì không biết bao nhiêu người trên đời này muốn gặp hắn một lần còn khó.  
Tuy rằng thời thế đã thay đổi nhưng hắn vẫn là hắn, sự kiêu ngạo trong đáy lòng vẫn nguyên vẹn.  
“Được!”  
Lãng Hiên gật đầu như giã tỏi.  
Cho dù thế nào thì đây cũng là cách duy nhất để tiếp cận cao nhân đứng sau Tần Ninh.  
Nếu có thể bái cao nhân đó làm thầy thì cho dù tốn một mảnh tinh thạch Thiên Lang cũng đáng giá.  
Lãng Hiên gật đầu, Tần Ninh thu lại tinh thạch rồi quay người đi vào trong phòng.  
“Lần này ngươi kiếm được một khoản lời rồi!”  
Lúc này Diệp Viên Viên mới lạnh nhạt nói.  
Vân Sương Nhi cũng cười nói: “Thái tử Lãng Hiên có vẻ rất biết cách làm việc.


Một canh giờ này thì có lẽ là cả đời ngươi tiêu hóa không hết!”  
Nghe thấy lời nói của hai cô gái, trong lòng Lãng Hiên vô cùng kinh ngạc.  
Lẽ nào… trong gian phòng kia có cao nhân đứng sau lưng Tần Ninh?  
Khẽ cười một tiếng, Lãng Hiên nhìn Vân Sương Nhi cười nói: “Công chúa Sương Nhi, đế quốc Vân Lam chính là một trong 10 đế quốc đứng đầu trong hàng ngàn đế quốc.

Là công chúa của đế quốc Vân Lam mà lại che giấu thân phận như thế này thì khiến ta rất ngạc nhiên đấy”.  
“Nhưng hôm nay gặp mặt, ta muốn nhắc nhở cô”.  
“Sao cơ?”  
Vân Sương Nhi không ngờ là Lãng Hiên còn nhận ra mình.  
“Công chúa Sương Nhi đã có đính ước với Dương Khởi Nguyên, thái tử thượng quốc Linh Ương thì ta nghĩ, cho dù vì an nguy của đế quốc hay là vì mặt mũi của thượng quốc Linh Ương thì cô đều phải có mặt ở đế quốc Vân Lam mới đúng”.  
“Chuyện của ta không cần ngươi lo”.  
Thấy vẻ mặt Vân Sương Nhi lạnh băng, Lãng Hiên lại một lần nữa cười nói: “Công chúa Sương Nhi đừng hiểu lầm, ta không có ác ý đâu, nhưng có một số người khác thì ta không chắc”.  
Lời vừa nói ra khiến trong ánh mắt của Vân Sương Nhi lóe qua một tia lo lắng.  
Ngày đó đồng ý làm tì nữ cho Tần Ninh, cô ấy cũng lo lắng, sợ phụ hoàng và Dương Khởi Nguyên, thái tử của thượng quốc Linh Ương mà biết chuyện này thì nhất định sẽ không thể để yên.  
Mà hôm nay, lời nói của Lãng Hiên càng khiến người ta lo lắng.  
Sau đó, Lãng Hiên đi vào trong phòng.  
Mấy người Lục Huyền cũng chia ra bắt đầu tu luyện.  
“Ta nghĩ, cô nên biết làm như nào”, Diệp Viên Viên nhìn Vân Sương Nhi nói: “Nếu bây giờ cô rời đi, thì dựa vào tính cách của hắn, sợ là… sẽ xảy ra chuyện không hay”.  
“Nhưng…”  
Vân Sương Nhi thở dài, nói: “Nếu ta cứ cố ở đây, đến hết thời gian thì sợ là phụ hoàng sẵn sàng vì ta mà hủy bỏ hôn ước, thượng quốc Linh Ương mất hết mặt mũi cũng sẽ ra tay với đế quốc Vân Lam”.  
“Tuy nói, đế quốc Vân Lam là một trong 10 đế quốc lớn nhất nhưng…”  
“Vậy thì ta càng phải nhắc nhở cô!”  
Diệp Viên Viên thành thực nói: “Tần Ninh là người không bao giờ chịu sự phản bội”.  
Vừa dứt lời, Diệp Viên Viên cũng sải bước rời đi.

Vân Sương Nhi đứng tại chỗ ngây người rất lâu, nhất thời tâm hồn thiếu nữ cảm thấy vô cùng mông lung.  
Một canh giờ s au, nói dài thì không dài, nói ngắn cũng không ngắn, khi Lãng Hiên lại một lần nữa bước ra từ căn phòng của Tần Ninh thì sống lưng không còn thẳng như trước mà hình như cong 90 độ.  
“Tần đại sư, tiểu nhân cáo từ!”  
Lúc này Lãng Hiên chắp tay nói: “Làm phiền Tần đại sư một giờ đồng hồ là tiểu nhân mạo muội rồi”.  
Lãng Hiên vừa đi vừa nói không ngừng, thái độ thành khẩn.  
Nhìn thấy cảnh tượng này, mấy người Diệp Viên Viên lại cảm thấy đương nhiên.  

Ở cạnh Tần Ninh một thời gian dài, có những chuyện xảy ra rất kỳ quái thì họ cũng không thấy kỳ quái nữa.  
Nhưng, Lãng Hiên vốn đang rời đi thì bỗng nhiên vòng lại, thì thầm nói gì đó rồi mới rời đi.  
Hai người Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi lúc này mới bước tới, một như sen đá, một như sen hạ, đứng trái phải Tần Ninh.  
“Cuối cùng hắn ta nói gì với công tử vậy?”  
“Ồ, không có gì, nhắc ta trước phải cẩn thận Xích Như Hỏa của đế quốc Xích Nguyệt, chơi ám chiêu sau lưng, để người của thượng quốc Linh Ương tới đối phó với ta!”  
“Thượng quốc Linh Ương…”  
Vân Sương Nhi chợt tái mét mặt, nói: “Ta đã gây ra phiền phức cho công tử rồi ạ”.  
“Cũng không tính là phiền phức gì cả”.  
Tần Ninh xua tay nói: “Ta thu tì nữ liên quan gì đến chúng? Nếu nhìn ta không thuận mắt thì cứ đến là được”.  
Lời này vừa nói ra, Diệp Viên Viên khẽ gật đầu, Vân Sương Nhi thì lại lo lắng không thôi.  
Tần Ninh không hiểu, thượng quốc Linh Ương chính là thượng quốc đấy.  
Từ cổ chí kim, giữa cương quốc, thượng quốc, đế quốc và quốc có sự phân chia rất rõ ràng.  
Thứ nhất, xem thực lực quân sự chính trị.  
Thứ hai, xem sự tồn tại của cường giả đỉnh cao.  
Mà thượng quốc Linh Ương mạnh mẽ, nghe nói trong triều đường còn có cường giả vượt qua cả cảnh giới Linh Phách.  
Hơn nữa, về mặt quân đội thì xét về thực lực, đó không phải là điều mà đế quốc có thể so sánh được.  
Đế quốc Vân Lam của cô ấy, tuy là một trong 10 đại đế quốc, nhưng thực ra cũng không là gì khi đứng trước thượng quốc Linh Ương.  
Sau đó mấy ngày, mỗi người đều tự mình tu hành rồi thảo luận với nhau.  
Tới giờ lại qua mười mấy ngày nữa, một ngày này, trên không trung của học viện Thiên Thần xuất hiện những bóng hình cực lớn.  
Khí thế mãnh liệt đó đã dấy lên uy võ cuồn cuộn gió bão, lúc này hiện ra vô cùng sống động.  
Từng bóng hình giống như chim ưng, nhưng lại lớn hơn chim ưng gấp mấy lần.  
Đôi cánh giang rộng, cuốn lên gió giật, quét xuống những kiến trúc của học viện bên dưới.  
“Trời ơi, linh thú cấp 4 Linh Ưng xanh tía!”  
“Linh thú cấp 4, thuộc tầng cường giả cảnh giới Linh Phách!”  
“Đây là ai, thế mà khống chế được linh thú cấp 4 làm thú cưỡi?”  
“Bệ vệ kiêu ngạo như thế tới học viện Thiên Thần của chúng ta, không muốn sống nữa sao?”  
Những đệ tử nhìn thấy cảnh tượng này thì tỏ ra vô cùng kinh ngạc và tức giận.  
Soạt…  
Một tiếng phá không vang lên, trên lưng Phi Ưng, một bóng người nhảy xuống mặt đất.  
Người này mặc áo choàng màu bạc, phong độ phi thường.

Hai bàn tay mảnh mai, nhìn như ngọc Dương Chi.


Đây chính là một người đàn ông cực kỳ tuấn tú.  
Người đàn ông vừa chạm đất, bàn tay vung lên, một luồng linh khí cuốn lên, chụp ngay lấy một người.  
“Ngươi ngươi ngươi… ngươi làm gì vậy?”  
Đó là đệ tử linh đồ cảnh giới Linh Đài tầng 1 mà bị thanh niên kia bắt bằng một tay cũng không hề có năng lực phản kháng.  
“Học viện Thiên Thần của các ngươi có một đệ tử tên là Tần Ninh phải không? Đang ở đâu?”  
Thanh niên đó lạnh lùng hỏi.  
“Có bao nhiêu người tên là Tần Ninh, ta sao biết ngươi hỏi ai!”  
Đệ tử đó lẩm bẩm: “Nhưng gần đây có một kẻ rất nổi, cũng tên là Tần Ninh thì đang ở khu 36!”  
“Đưa ta tới đó!”  
Thanh niên kia lạnh lùng nói.  
“Vị huynh đài này!”  
Mà đúng lúc này, một tiếng cười lạnh lùng vang lên.  
Hai bóng người bước tới.  
Chính là Sở Phương và Tần Nhất Hàng của Thiên Tử đảng.  
“Các ngươi là ai?”  
Nhìn hai người này, chàng thanh niên vẫn lạnh lùng như thế.  
“Tại hạ Sở Phương, đệ tử Linh Đồ của học viện Thiên Thần”.  
Sở Phương chắp tay cười nói: “Huynh đài tìm Tần Ninh, tại hạ có thể dẫn đường”.  
Lời này vừa nói ra, đệ tử ở trong tay thanh niên kia bị vứt thẳng như một cái rẻ rách, hắn ta nhìn hai người trước mặt, nói: “Dẫn đường!”  
Ba người đi bộ trong học viện Thiên Thần, phía trên vẫn luôn có con chim ưng chậm rãi đi theo.  
“Không biết vị huynh đài này xưng hô thế nào?”, Sở Phương dè dặt nói.  
“Lam Vân Sam, Lam gia, đế quốc Vân Lam!”Hiện tại có rất nhiều website ăn cắp truyện của Tamlinh247.com khiến tốc độ ra chương bị chậm hoặc ngừng ra chương mới!!!
Hãy quay lại ủng hộ Website Tamlinh247.com để chúng tôi ra truyện nhanh và sớm nhất nhé.

Xin cảm ơn!.


Bạn cần đăng nhập để bình luận