Phong Thần Châu

Chương 155: Ta Đoán Được Ông Có Tin Không



Lời này vừa nói ra, sắc mặt của Thiên Ám liền trầm xuống.  
"Ha ha..."  
Nhưng ngay lập tức, Thiên Ám đột nhiên thay đổi sắc mặt, nhìn Tần Ninh cười nói: "Đã vậy, chuyện này ta sẽ không hỏi tới nữa!"  
"Đại ca của ngươi bị thương không nhẹ, đưa hắn ta đi chữa trị trước đi!"  
Tần Ninh cất bước, thẳng thừng xoay người rời đi.  
Mấy người Trương Tiểu Soái, Lục Huyền thì phải quay lại chắp tay lễ phép chào Thiên Ám rồi mới rời đi.  
Chỉ trong chớp mắt, tất cả mọi người đều sững sờ.  
"Viện trưởng đại nhân!"  
Trưởng lão Cảnh Trường Đông bước tới.  
"Chuyện hôm nay chỉ có những người có mặt ở đây biết, nếu ai để lộ một chữ nào, giết không tha!"  
Nụ cười trên gương mặt của Thiên Ám đã biến mất, ông ta lại trở nên lãnh đạm, trong mắt lại từ từ phóng ra một tia sát ý lạnh lùng.  
"Vâng!"  
Thân thể Cảnh Trường Đông phát run, ông ta chắp tay lần nữa, nói: "Vậy còn Tần Ninh và mấy người đó..."  
"Ban thưởng theo xếp hạng như lúc đầu.


Mỗi đệ tử tham gia khảo hạch lần này đều được ban thưởng một viên linh đan xem như đền bù".  
"Chuyện này, nhớ cho kỹ!"  
Thiên Ám nhìn mười mấy vị trưởng lão đang ngồi xung quanh, cũng như Liễu Phương Ngọc, Viên Cương và Phương Thế Thành, rồi lại nói: "Nếu như có ai ngoài những người có mặt tại đây ngày hôm nay biết về chuyện này, ta nhất định...!đích thân tàn sát!"   
Lời này vừa nói ra, mấy người có mặt đều không dám thở mạnh.  
Bọn họ chưa bao giờ thấy viện trưởng tỏ ra thận trọng đến như vậy.  
Mà thái độ vừa rồi của Tần Ninh có thể nói là vô cùng kiêu căng ngạo mạn.  
Giết chết Linh Đồ.  
Tàn sát ba vị trưởng lão danh dự.  
Thậm chí còn chống đối viện trưởng Thiên Ám.  
Nhưng dường như viện trưởng Thiên Ám lại không hề quan tâm tới tất cả những điều này!  
Còn nữa, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với Tứ Tượng Thánh Trụ?  
Biêt bao nhiêu nghi vấn đã lan tràn trong lòng của mọi người vào lúc này.  
Thiên Ám nói xong liền nhìn xoáy vào ba người Liễu Phương Ngọc, Viên Cương và Phương Thế Thành, họ như hiểu ra, rời khỏi võ trường.  
"Chuyện của hôm nay, ai cũng phải quản cho tốt cái miệng của mình, nói nhiều thêm một câu sẽ có thể bị giết không thương tiếc, viện trưởng đã lên tiếng, các ngươi cũng nên biết rằng đây không phải là chuyện chơi đâu!"  
Đúng vậy, với thực lực của viện trưởng, đây tuyệt đối không phải chuyện chơi.  
Một khi tin tức bị rò rỉ, chắc chắn là do giữa bọn họ có người nói ra ngoài.  
Đến lúc đó, viện trưởng chắc chắn sẽ trừ khử người làm lộ ra bí mật.  
Chuyện hôm nay thật quá mức chấn động.  
Các trưởng lão giờ phút này đều thở dài.  
Nếu không phải trước đó đã cho rút bớt rất nhiều đệ tử nội viện, thì lần này có khi toàn bộ học viện Thiên Thần cũng đều sẽ nổ tung.  
Phía bên kia, Tần Ninh tiến vào Viện Thiên Thần, nơi ở của Liệt Hỏa lão tổ, hắn thấy sắc mặt của Tần Sơn tái nhợt đang nằm trên giường nhỏ, khó khăn lên tiếng trong cơn mê man.  
"Tam đệ...!tam đệ..."  
"Đại ca, ta đây!"  
Nhìn Tần Sơn, Tần Ninh khẽ cười nói: "Đừng lo lắng, không sao đâu!"  
Như nghe được lời Tần Ninh nói, Tần Sơn chậm rãi thở nhẹ, chìm vào giấc ngủ.  
Tần Ninh lúc này đứng lên, nhìn về phía Liệt Hảo lão tổ, hỏi: "Lão tổ, ông có lò luyện đan không?"  
"Có!"  
"Được rồi, giúp ta chuẩn bị một chút, bây giờ ta phải luyện đan!"  
"Được được được!"  

Liệt Hỏa lão tổ xem ra lại càng lo lắng hơn so với Tần Ninh, vội vàng chuẩn bị.   
Tần Ninh không nói nhiều, đi thẳng vào trong phòng luyện đan, bắt đầu bận rộn.  
Có một bóng người từ từ xuất hiện ngoài cửa, âm thầm như một bóng ma.  
"Viện trưởng!"  
Thấy viện trưởng xuất hiện, Liệt Hỏa lão tổ vội vàng chắp tay chào.  
"Không cần khách khí, cứu mạng đồ nhi của ngươi quan trọng hơn!"  
"Vâng!"  
Liệt Hỏa lão tổ tiếp tục trông nom Tần Sơn, còn viện trưởng Thiên Ám đã bước vào bên trong phòng luyện đan.  
Tần Ninh cau mày, biết Thiên Ám tới, liền nhàn nhạt nói: "Có chuyện gì thì nói thẳng đi!"  
Hiện tại tâm tình của hắn vô cùng không tốt, nên cũng không thèm để ý tới Thiên Ám.  
Vừa nói dứt lời thì Tần Ninh đã bắt đầu phối trộn dược liệu, động tác nhanh chóng chỉnh chu.  
“Ngươi rốt cuộc là ai?”, Thiên Ám không nhịn được mà nói: “Trừ phi ngươi là hậu duệ của Thiên Thanh Thạch hoặc hậu duệ của Minh Uyên đại đế thì mới có thể dẫn động Tứ Tượng Thánh Trụ, hơn nữa, ngươi chắc chắn cũng hiểu rõ bí mật của Tứ Tượng Thánh Trụ!"  
"Ngươi…"  
"Ta nói rồi, ta là ai, ông không có tư cách biết!"  
Tần Ninh nhẹ giọng nói, còn không thèm nhìn viện trưởng Thiên Ám.  
"Bên trong Tứ Tượng Thánh Trụ có Tứ Tượng Kiếm Linh, Thanh Long Bạch Hổ, Chu Tước Huyền Vũ!"  
“Còn việc tại sao ta có thể mở nó ra”, Tần Ninh xoay người, nhìn thoáng qua Thiên Ám rồi nói: “Ta nói ta đoán được cách, ông có tin không?"  
Thiên Ám cười khổ.  
Bí mật liên quan đến Tứ Tượng Thánh Trụ quá lớn.  
Ông ta phải hỏi cho rõ ràng.  
Nhưng Tần Ninh đã có thể kích hoạt được Tứ Tượng Thánh Trụ, thì cho dù là ông ta cũng không có khả năng xuất thủ giết chết được Tần Ninh.  
Hơn nữa, chính hắn mới là người có khả năng xuất thủ giết chết ông ta!  
Nhưng ông ta biết rằng, Tứ Tượng Thánh Trụ năm đó được thủy tổ Thiên Thanh Thạch và Minh Uyên đại đế hợp lực xây dựng lên, bên trong hàm chứa huyền cơ.  
Ông ta cũng biết, ngoại trừ hai vị này, thì bí mật của Tứ Tượng Thánh Trụ còn cón một người khác biết, vị đó chính là sư tổ của thủy tổ Thiên Thanh Thạch và Minh Uyên đại đế!  
Nhưng Tần Ninh mới mười sáu tuổi, hắn chắc chắn không thể là vị sư tổ đó.  
Lời giải thích duy nhất là Tần Ninh rất có thể là hậu duệ của Thiên Thanh Thạch, hoặc hậu duệ của Minh Uyên đại đế.  
Nhưng bản thân ông ta là một hậu duệ của Thiên Thanh Thạch, vậy mà ông ta không hề biết rằng tổ tiên của mình còn có những hậu duệ khác.  
Thân phận của Tần Ninh này thật kỳ quái!  
"Tứ Tượng Thánh Trụ được xây dựng lên chính là bởi vì Thiên Thanh Thạch muốn phòng ngừa việc sau này học viện Thiên Thần sa sút, bị người khác hủy đi căn cơ, mục đích xây dựng cũng giống như Bát Hoang Viêm Long Hộ của hoàng thất Bắc Minh vậy".  
"Ông là hậu duệ của Thiên Thanh Thạch mà không biết chuyện này sao?"  

"Mấy chục ngàn năm qua đã phát sinh rất nhiều chuyện, cũng như học viện Thiên Thần năm đó cực kỳ hưng thịnh, sau lại cùng với đế quốc Bắc Minh trở nên suy yếu dần, bởi vậy, có rất nhiều chuyện...!không cách nào tính toán trước được!"  
Nghe tới đây, vẻ mặt của Tần Ninh trở nên rất khổ tâm, trong mắt thoáng hiện lên sự bất lực.  
Hắn chợt nghĩ đến một câu nói đã lưu truyền trong dân gian từ lâu, rất thô tục, nhưng lại rất đúng.  
Thời gian là một con dao mổ heo!  
Thứ mà nó giết, nào chỉ là vẻ ngoài!  
"Tứ Tượng Thánh Trụ, ông đã không mở được thì cũng không cần hỏi nữa!"  
Tần Ninh lãnh đạm nói: "Nhưng ta đã ở đây, tương lai nếu như học viện Thiên Thần gặp phải nguy cơ, ta có thể giúp ông mở ra Tứ Tượng Thánh Trụ, tru thần diệt quỷ!"  
Lời này vừa nói ra đã khiến cho Thiên Ám phải sững sốt.  
Những gì Tần Ninh vừa nói không phải là lời mà một thiếu niên mười sáu tuổi có thể nói ra, mà giống như của một vị cổ nhân đã sống qua ngàn vạn năm vừa nói ra vậy.  
Cảm giác ấy đã khiến cho Thiên Ám cảm thấy kính sợ.  
"Nếu không có chuyện gì nữa thì ông lui xuống trước đi!", Tần Ninh lại nói: "Chuyện ngày hôm nay nếu như để lộ ra bên ngoài, ta nghĩ xung quanh đế quốc Bắc Minh nhất định sẽ có vô số đế quốc, thượng quốc, thậm chí là cương quốc tràn tới đây, ông chắc là biết mình phải làm sao rồi chứ!"  
"Ta đã truyền lệnh xuống dưới rồi".  
Thiên Ám vừa nói xong, Tần Ninh đã phất tay.  
Thiên Ám nhanh chóng lui ra khỏi phòng luyện đan.  
Chỉ có điều, lúc Thiên Ám ra tới bên ngoài phòng luyện đan, cơ thể ông ta lúc này mới duỗi thẳng cao ngất, rồi đột nhiên ông ta lại sững người.  
Không đúng!  
Ông ta là viện trưởng, là cường giả độc nhất vô nhị ở đế quốc Bắc Minh này.  
Nhưng vừa rồi, tại sao ông ta lại...!đột nhiên trở nên luồn cúi như thế?  
"Tần Ninh...!Tần Ninh..."  
Thiên Ám lẩm bẩm nghĩ ngợi, nhưng nghĩ mãi không ra cái tên này có gì đặc biệt.  
Ở trong phòng, Tần Ninh không khỏi thở dài.




Bạn cần đăng nhập để bình luận