Tôi Kế Thừa Tứ Hợp Viện Nấu Ăn Siêu Ngon
Chương 121: Cơm Bát Bảo Thanh Mạch 1
Chương trình giải trí?
Bỏ đi, chương trình giải trí trước kia xem một nửa mới phát hiện có một nam minh tinh mình không thích, khẩu vị cả bữa cơm đều bị đảo ngược.
Phim chiếu mạng mới ra gần đây?
Không cần đâu, chẳng hay ho gì, xem xong có khi chứa cả bụng tức mất.
Vẫn là tìm một người mukbang là an toàn nhất.
Mục Lệ Lệ lướt qua lướt lại chừng mười video mukbang, cuối cùng cũng chọn ra được mấy video, nhập toàn bộ vào bộ sưu tập yêu thích khi dùng bữa. Chờ lát nữa đồ ăn đặt ship đến thì bắt đầu phát sóng tự động.
Cuối cùng khi sắp đến một giờ, anh shipper suýt thì quá thời gian giao hàng đã ship tới cho cô.
Mục Lệ Lệ nhảy nhót mở hộp cơm ra.
Hôm nay cô đặt một phần mì sợi Kê Tây, màu đỏ cay bên trong nước mì, màu trắng của sợi mì nổi lên, bên trên còn có một tầng màu đỏ thật dày.
Mục Lệ Lệ mở hộp cơm ra khó tránh khỏi thở dài một hơi, cô học đại học ở Đông Bắc, thỉnh thoảng còn nhớ rõ trên phố ăn vặt trường đại học có một cửa hàng mì sợi Kê Tây, sau khi rời khỏi trường học cũng thường nhớ tới món này, cho nên khi thấy gần công ty có mì sợi Kê Tây mới tràn đầy niềm vui sướng đi đặt hàng.
Mì sợi Kê Tây chú trọng ở nước mì, canh thịt bò thêm ớt cay, màu đỏ tươi, là nước dùng vị cay. Món ăn kèm là su hào và đậu phụ khô, cộng thêm một quả trứng ốp la có vị, ăn vào khiến trán người ta đổ mồ hôi.
Chỉ là bát mì được đặt ở trước mắt này, sợi mì mau chóng dính cùng một chỗ với nhau, nước mì cũng chỉ thấy cay mà không thấy thơm. Đồ ăn kèm chỉ có mấy miếng cải thìa, mấy thứ giống như đậu phụ khô và trứng ốp la thì không có.
Mục Lệ Lệ tách đũa ra mở video lên, ủ rũ chuẩn bị ăn, chỉ đành nhờ vào video mỹ thực để ăn cơm.
“Xin chào mọi người, chúng tôi là Nguyệt Dã Ngốc, hôm nay chúng tôi đến một nhà hàng đặc biệt, tôi đặc biệt gợi ý nhà hàng nhỏ này cho mọi người.”
Mục Lệ Lệ hăng hái hẳn lên, cô gái này là một blogger gần đây cô ấy thường chú ý, video tiệc mừng thọ hồi trước từng đứng đầu của đối phương, mau chóng làm Mục Lệ Lệ thèm ăn.
Sau khi chú ý mới phát hiện, video của đối phương luôn rất khéo léo, chiếc video về tôm hùm nhỏ kia, không chỉ là mỹ thực, điều càng chú ý hơn đó là điều nhân văn tốt đẹp.
Phong cách kỳ này cũng như thế, lúc mở đầu bà chủ đã chụp lại hoàn cảnh vô cùng ấm áp xung quanh nhà hàng.
Khu thành phố cũ giao mùa xuân hạ, cây hòe lớn xanh um bên bờ sông, bóng người qua lại trên cầu. Trong tứ hợp viện cổ kính cất giấu một cửa hàng nhỏ không muốn ai biết…
Ngoại trừ cảm thán bên đó hoành tráng, Mục Lệ Lệ chợt thấy có chút chua xót.
Sở thích xấu của người giàu có sao? Mở một cửa hàng nhỏ hết sức yên tĩnh như thế, khách hàng có thích đến không?
“Bữa trưa hôm nay cung cấp nấm trộn khô, địa tam tiên và mì sợi.”
“Đầu tiên chúng ta cùng nếm thử món mì sợi này...”
Dưới ống kính, sợi mì có độ dày mỏng vừa phải, bên mép lộ ra ánh sáng, sợi mì cắt lát ba cạnh, ở giữa dày hai bên mỏng, sau khi ngâm trong nước dùng, cả sợi mì đều mang theo chút ánh sáng.
Làn đạn vào lúc này nháy mắt nhiều hơn trông thấy.
[Đói quá đói quá đói quá đói quá đi...]
[Mau cho tôi miếng! Tôi muốn ăn món mì sợi này!]
[Sợi mì này đang phát sáng kìa! Bà chủ ở nơi nào thế!?]
Mục Lệ Lệ nhịn không được ực một tiếng, sợi mì bóng loáng, phần dày dặn ở giữa, chỉ cần tưởng tượng thôi cũng có thể biết nó dai thế nào.
Trong khi cô ấy mải miết ăn bát mì, miếng thịt heo kho trong bát cũng đặc biệt mê người. Miếng thịt heo nhỏ màu tương, trộn lẫn ít thịt băm nhỏ, miếng ớt nhỏ màu đỏ đặt chính giữa xinh đẹp. Bên cạnh rắc một chút rau thơm, còn có một quả trứng kho màu trà, nửa miếng đậu phụ khô đặt cạnh.
[... Nói gì đi! Đừng ăn nữa! (bực bội)]
[Hu hu hu, tôi rất muốn ăn!]
[Sợi mì này đẹp quá đi, đây là tiệm nào thế, tôi muốn đi nếm thử]
“Đột nhiên chúng tôi phát hiện một chuyện. Mọi người nhìn sợi mì này, có thể nhìn ra cái gì không?”
Trịnh Duyệt quay cận cảnh bát mì mình ăn tương đối chậm cho mọi người nhìn.
[... Nhìn ra cái gì? Nhìn thấy bát mì đặc biệt ngon? (buồn cười)]
[Nhìn ra nước miếng của tôi?]
[Nhìn ra tôi sắp chết vì đói mất!]
Trịnh Duyệt: “Sợi mì… sợi nào sợi nấy đều dài ngắn như nhau!”
Trịnh Duyệt dứt khoát cầm lấy một cái đĩa nhỏ không đựng thức ăn ra, vớt mấy sợi mì đặt lên trên.
So sánh như thế cũng rất rõ ràng.
Quả nhiên là như vậy!
Làn đạn nổ tung, một đống bình luận xuất hiện chèn lên trên màn hình, ngay cả Mục Lệ Lệ cũng buông đũa xuống, hai con mắt phát sáng nhìn chằm chằm vào bức ảnh.
[Đậu má, đây là tay nghề thần kỳ gì thế!]
[Mười sợi mì được vớt ra đều đều nhau! Tuyệt quá!]
[Không hiểu nên hỏi, làm như vậy thì mì ăn ngon hơn sao?]
[Sẽ đắt hơn chứ.]
[Buồn cười, mấy người là bỏ hết phần trước, nhảy đến phần sau xem sao? Bên trên nói đây là combo! Hai món rau một bát mì tổng cộng hết hai mươi lăm đồng!]
Bạn cần đăng nhập để bình luận