Tôi Kế Thừa Tứ Hợp Viện Nấu Ăn Siêu Ngon

Chương 124: Nấm Bào Ngư, Viên Khoai Lang 1

Khi Mục Lệ Lệ nói chuyện không tránh né người khác, lúc này đã gần tới giờ ăn cơm, Thời Nhiễm cũng lấy cho mình một phần cơm rồi ngồi ăn ở bên cạnh, nghe được một lúc thì liền xúc động.

Lần trước làm tiệc sinh nhật cho nhà của Hoàng Lão Tam, cô có nghe qua cái tên Thiêm Phúc Viện này.

Vừa mới tìm hiểu lại càng bất ngờ.

Tuy thành phố B bị mọi người mệnh danh là hoang mạc mỹ thực, nhưng lịch sử đã chỉ ra rằng thành phố B không thiếu những nhà hàng lâu đời được truyền thừa hàng trăm năm.

Có thể khiến mọi người ấn tượng về chất lượng cao cấp của món ăn trong một cửa hiệu lâu đời như vậy, đủ để thấy kỹ năng nấu nướng của chủ nhà hàng này.

Từ đó suy ra, người có thể tiến vào Thiêm Phúc Viện, ít nhất tay nghề cũng phải vượt qua kiểm tra.

Tuy Thời Nhiễm chưa từng gặp vị "anh họ kén cá chọn canh", nhưng ở trong lòng cũng đã cho đối phương một cái đánh giá đạt tiêu chuẩn.

Mục Lệ Lệ vừa bóc phốt anh họ với bạn cùng phòng xong, mấy người thấy sắp chuyển đề tài thì đột nhiên ngửi được một mùi hương.

Thời Nhiễm bưng hai đĩa thức ăn đi tới, trên mặt còn lộ vẻ tươi cười.

"Xin chào, đây là đồ kho mà nhà hàng chúng tôi tặng."

Hai đĩa đồ kho, một đĩa là gân chân thú kho, một đĩa là đậu hũ khô kho.

Gân chân thú nóng hổi, bên ngoài là lớp dầu bóng loáng, còn đậu hũ khô thì hút đầy nước kho, trông cũng đầy đặn hấp dẫn.

Mục Lệ Lệ chỉ cảm thấy tay của mình không nghe sai bảo, một bên nói: "Sao bọn tôi lại không biết ngại như vậy được", một bên thì thành thực đưa tay ra cầm.

Thời Nhiễm cũng không phải là người thích vòng vo, lập tức bắt chuyện.

Chưa nói xong mấy câu đã đi thẳng vào chủ đề: "Lúc nãy tôi nghe cô nói, cô có một người anh họ làm đầu bếp phải không?"

Mục Lệ Lệ: "Ừ, anh họ tôi tốt nghiệp trường nghề, sau đó đi theo một sư phụ già học vài năm."

Thời Nhiễm: "Không biết anh họ của cô có hứng thú đến nơi này của tôi làm đầu bếp thứ hai không?"

Mục Lệ Lệ vừa nghe Thời Nhiễm hỏi đến anh họ là đã đoán được điều này, nghe vậy thì trầm ngâm một lát.

"Anh họ của tôi..." Mục Lệ Lệ có chút ngưng trọng: "Anh ấy rất kén ăn."

Nhìn thấy Thời Nhiễm vẫn giữ nguyên vẻ mặt không biết lý do, Mục Lệ Lệ nói: "Anh ấy rất kén ăn... Nếu ăn phải món không vừa ý... thì sẽ nói thẳng mà không thèm nhìn sắc mặt."

Vẻ mặt của Thời Nhiễm tỏ vẻ đó là chuyện bình thường: "Chẳng phải nên như vậy sao?"

Tất nhiên không vừa ý thì phải nói thẳng, cô là một đầu bếp, còn sợ người khác soi mói sao? Người nào kén ăn chứng tỏ người đó có hiểu biết về ẩm thực, người hiểu biết về ẩm thực khó gặp lắm đấy. Nếu thật sự gặp được người có thể nói rõ ràng rành mạch về đồ ăn, khó như gặp một người đầu bếp giỏi vậy.

Mục Lệ Lệ còn mấy câu bị nghẹn ở cổ họng không nói ra được, hồi lâu sau mới hạ quyết tâm.

"Được! Tôi sẽ đưa địa chỉ ở đây và số điện thoại của cô đưa cho anh ấy, bảo anh ấy đến thử xem."

Cầu trời phù hộ cái mồm của ông anh họ không hiện nguyên hình quá nhanh...

Thời Nhiễm kích động đưa số điện thoại và địa chỉ cho Mục Lệ Lệ, cảm thấy người đầu bếp thứ hai này khá ổn.

Kén ăn có gì đâu mà phải sợ? Nếu kén ăn ở một mức độ nhất định, vậy chứng tỏ người đó là cái hạt giống tốt để bồi dưỡng kỹ năng nấu nướng.

Không nói người khác, chính Thời Nhiễm cũng kén ăn. Yếu tố hàng đầu khi học nấu ăn chính là phải có một cái miệng tốt, bằng không ngon dở gì cũng không nếm ra được, vậy còn học đầu bếp kiểu gì.

Tiễn đám Mục Lệ Lệ đi, Thời Nhiễm nằm trên ghế dựa ở trong sân ngủ một lát, nhiệt độ không khí vào tháng cuối tháng năm không nóng cũng không lạnh, khoác một tấm chăn lông nhỏ màu trắng lên người, rồi lại làm một ly trà ở phòng này, thật đúng là rất thoải mái.

Thời Nhiễm vừa mới nằm xuống đã nghe thấy từng tiếng mèo kêu truyền đến từ bên ngoài.

Thời Nhiễm cam chịu số phận mà đứng lên, kiếm một bịch thức ăn cho mèo to, lại cho thêm đồ ăn còn dư từ bữa trưa vào cái chén nhỏ.

Đi ra cửa thứ hai liền nhìn thấy một đống lông, đủ loại màu sắc chen chúc nhau, trông giống như một tấm thảm lông di động chồng chất ở ngoài cửa thứ hai.

Trại Linh bày ra bộ dáng sống không còn gì luyến tiếc ghé vào góc cửa sổ, cái đầu đuôi lộ ra sự bất đắc dĩ.

Thời Nhiễm cho đống lông đó thêm cơm, một đoàn thảm lông lập tức tách thành hai nhóm, một nhóm xông đến thức ăn cho mèo ở bên cạnh, một nhóm ăn đồ ăn ở sát bên.

Thời Nhiễm lén lút vuốt ve Trại Linh, trong lòng không nhịn được mà cười.
Bạn cần đăng nhập để bình luận