Tôi Kế Thừa Tứ Hợp Viện Nấu Ăn Siêu Ngon

Chương 198: Phá Lấu 2

Có được lôi kéo nhờ blogger đó, tài khoản của Thời Nhiễm lập tức có một nhóm người theo dõi mọi lúc mọi nơi.

“Blogger yêu cầu giám khảo không? Tôi có thể!”

“Chị gái thật là xinh đẹp! Có hứng thú làm người vợ thứ mười tám của tôi không? (ngậm hoa hồng xuất hiện)”

“Đúng là làm khó người ta mà, phải chọn ra một bài tập tốt nhất trong cái đám rồng phượng này.”

“Chỉ có tôi cảm thấy hứng thú tới bánh Trung thu như là một phần thưởng hay sao? Là phải ngon đến mức như thế nào mới phải để cho sát thủ phòng bếp nấu cơm cho ăn!”

“Các huynh đệ tới ơi, chỉ đường cho mọi người đây —— “Một blogger nào đó đã đánh giá bánh Trung thu”, “Kiểm kê các món ăn ngon ở nhà hàng tứ hợp viện rất thần thánh”, “Ăn tiệc trực tiếp”, “Tôm hùm đất”.”

“Mẹ kiếp, mới phát hiện ra tôi đã từng ăn dưa của chị gái này. Cái công ty hotgirl mạng kia có phải bị cục thuế siết chặt lại rồi đúng không?”

“Haha haha buff xếp chồng lên nhau là đúng.”



*

Ngay khi Thời Nhiễm đang hừng hực khí thế bận rộn livestream, kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh cũng đã đến gần ngay trước mắt.

Gần đây việc kinh doanh trong quán ăn trở nên tốt hơn nhưng Thời Nhiễm lại không nhận đơn đặt hàng, mà áp dụng phương thức tương tự như trước đây, giờ làm việc hàng ngày đều được kiểm soát chặt chẽ.

Nhưng mà kiểm soát chặt chẽ như thế nào, trong tiệm khách đông như mây cũng không phải đùa.

Thời Nhiễm âm thầm suy nghĩ, nói không chừng đến cuối năm nay, cô đã có thể tu sửa xong toàn bộ tứ hợp viện.

Đợi đến một ngày trước kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh, Thời Nhiễm ngừng việc làm ăn trong quán, đội thi công lúc trước hẹn tới sửa chữa nhà cửa cũng vào tứ hợp viện, chính thức chuẩn bị bắt đầu tu sửa.

Thời Nhiễm cho nhân viên trong cửa hàng nghỉ phép, còn bản thân thì lại không đi được, trong quá trình sửa chữa còn quá nhiều chi tiết cần xác nhận, hơn nữa cũng phải có người trông coi quán.

Ngày đầu tiên của lễ Quốc Khánh, cô ngủ đến khi tự nhiên tỉnh giấc, người của đội thi công đã ở bên ngoài leng keng leng keng làm việc.

Thời Nhiễm gãi gãi đầu, đội thi công hợp tác này hầu như đều là người quen, tổng cộng có đội thi công bảy tám người, buổi trưa ăn chút gì đó cũng có chút khó xử.

Thời Nhiễm nghĩ một chút rồi quyết định buổi trưa làm một ít mì yến mạch để ăn.

Đúng vào tháng 10, đợt mì yến mạch sớm nhất đã được đưa đến, Thời Nhiễm để lại hai bao bột mì yến mạch trong quán.

Cách ăn mì yến mạch rất đa dạng, có thể chế biến thành món mì cá, làm phá lấu, hoặc làm bánh cuốn, làm món mì yến mạch xào…

Bởi vì buổi trưa ăn cơm có nhiều người, Thời Nhiễm chỉ làm hai loại, một loại là phá lấu, lấy bột yến mạch nhào thành cục bột, sau đó đưa cục bột đó lên máy, ép bột thành hình sợi mì thông thường, sau đó đưa mì đi hấp chín, rồi dùng chung với nước sốt đã được điều chế.

Một loại khác chính là dùng bột yến mạch làm thành miếng mì nhỏ như giọt nước, đặt lên nồi và đem đi chưng. Lấy một cái nồi khác lấy thịt heo rau trộn cùng với kim châm khoai tây cùng các loại rau dưa làm rau trộn. Đem rau trộn vừa mới trộn xong bỏ lên bề mặt mì ở trong lồng hấp đang nóng hổi, trộn đều sau đó thì ăn.

Thời Nhiễm một lần hấp hai cái lồng lớn, mùi yến mạch của mì yến mạch vừa thoang thoảng vừa dễ ngửi, phá lấu thì rất thơm ngon. Còn mì hấp thì lại rất mềm, kết hợp với nước dùng hỗn hợp đã làm xong, phía trên lại rưới thêm một thìa dầu cay, càng cảm thấy no ấm trong cái lạnh của mùa thu.

Người của đội thi công ăn cũng không ngẩng đầu lên, đến cuối cùng ai nấy cũng đều no căng bụng.

“Bà chủ nhỏ tay nghề đúng thật là rất tuyệt, mùi vị món mì yến mạch này rất chuẩn.”

Thời Nhiễm khiêm tốn nói: “Tôi cũng là học hỏi từ những người khác.”

Vùng Tây Bắc còn có thể dùng mì tạo thành hoa, cô cũng chỉ là học được đôi chút.

Ăn xong mì yến mạch, người của đội thi công càng có thêm động lực. Tuy nói là ngày lễ mười một cũng phải làm việc, nhưng công ty trả tiền nhiều, hơn nữa ăn cũng ngon ngon, đương nhiên mỗi cũng đều người nhiệt tình hơn.

Cứ như vậy mấy ngày trôi qua, đến ngày thứ tư, sáng sớm Thời Nhiễm rời giường bỗng cảm thấy mí mắt giật giật, yên lặng niệm hai câu “Mắt trái giật tiền vào, mắt phải giật mê tín dị đoan.”

Mà hôm nay Trại Linh cũng rất kỳ lạ, sáng sớm vừa rời giường đã bắt đầu kêu. Nói mãi cũng không được.

Thời Nhiễm lẩm bẩm: “Đã sang thu rồi, sao lại còn gọi xuân chứ… Chẳng lẽ thật sự nên đi chặt một đao sao…”

Đột nhiên, từ ngoài cửa truyền đến một giọng nói vừa quen thuộc lại có chút xa lạ.

“Xin chào, xin hỏi Thời Nhiễm có ở đây không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận