Tôi Kế Thừa Tứ Hợp Viện Nấu Ăn Siêu Ngon

Chương 188: Bánh Trung Thu 3

Mấy ông lão bên cạnh đặc biệt đồng cảm: "Giống nhau cả thôi, Tiểu Như nhà tôi cũng gửi ít đồ cũng vậy, rõ ràng tiện dịp ra ngoài có việc cũng lấy được. Cứ nhất định không, thế nào cũng phải chăm chăm để ý đến chuyện giao hàng, nhìn thấy là lại giục đi lấy. Ngay cả giao hàng tận nhà cũng không cần, phải cầm trong tay đầu tiên. Không biết còn tưởng rằng là gửi đồ tốt gì, thì ra là sợ thất lạc."

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, trong lòng mấy ông lão cũng không phải xấu. Con cái hiếu thảo, mặc dù không ở bên cạnh nhưng thường xuyên gửi đồ đến, cũng chứng tỏ là chúng nhớ đến mình, sao mà không vui được?

Lão Tứ lưu luyến đẩy tàn cục của mình cho người bên cạnh, bản thân vội vàng đi đến điểm chuyển phát nhanh lấy.

Dưới ánh mặt trời lớn, chốc lát đã cầm nó trong tay, xuống lầu dưới còn cằn nhằn.

"Cái hộp bị hỏng, bánh Trung thu bên trong sắp rơi ra ngoài, khiến cậu nhân viên chuyển phát nhanh bị dọa sợ, sợ tôi đuổi theo đòi bồi thường."

Bên cạnh một số người đàn ông lớn tuổi khuyên: "Dù sao đồ gửi tới cũng là giữ cho mình ăn, bao bì bên ngoài thế nào không quan trọng. Người ta trẻ tuổi giao chuyển phát nhanh không dễ dàng, chẳng bõ công."

Lão Tứ táy máy hộp chuyển phát nhanh, đau lòng vô cùng: "Ông nhìn xem, bánh Trung thu bị vỡ hai cái."

Suy cho cùng đó là bánh Trung thu do đứa con trai ngày nhớ đêm mong gửi về, trong lòng lão Tứ vẫn cảm thấy hơi tiếc vì bánh bị vỡ trên đường đi.

"Vừa hay lấy ra cho mọi người chia nhau nếm thử chút, lại nói, bây giờ đúng là tôi hơi đói bụng."

Mấy ông lão này đều là bạn bè từ thời trẻ, nói mấy lời này đều không chút ngượng ngùng.

Lão Tứ nghe xong cũng đồng ý, cho dù sao bánh Trung thu cũng không phải là thứ gì mới lạ. Nhất là với những người lớn tuổi, vai vế trong nhà cũng lớn, trước đây ngày lễ ngày tết đều lần lượt tặng bánh Trung thu cho những thân thích có vai vế lớn, cuối cùng cũng cũng đến lúc nhận bánh trung thu, nhà nào cũng không thiếu vài ba cái này.

Không những không thiếu, mà mỗi năm qua Trung thu đều còn lại rất nhiều, những gia đình ít người thậm chí có thể ăn đến Tết.

"Nào nào, mỗi người một nửa."

Mỗi người một cái cũng không phải là không được, nhưng ai bảo đây đều là những lão già cao tuổi chứ?

Có vài người còn bị cao huyết áp, ai dám ăn thỏa thích.

Ngay sau khi mở túi bánh Trung thu ra, mùi hương bay ra. Chỉ cần ngửi thấy mùi đã biết là đồ ngon rồi.

Trong lòng Lão Tứ nhất thời có chút hối hận, nhưng cũng không thể làm gì được, lời đã nói rồi, lúc này nói không cho, đừng nói những lão già này, chính ông ấy cũng không vuốt nổi mặt mũi này.

"Ôi chao, Tiểu Cường nhà lão Tứ lần này mua bánh Trung thu không tệ. Cái nhân thịt nguội này thơm quá!"

"Nhân thập cẩm này cũng ngon, vừng cháy rất thơm."

"Của tôi là hạt sen trứng muối đúng không? Sao không thấy lòng đỏ trứng? Có phải ông lấy hết lòng đỏ trứng rồi không?"

"Bánh Trung thu là lão Tứ chia mà, sao tôi biết phần nào có phần nào không?"

Nửa cái bánh Trung thu không lớn, mấy ông lão cắn hai ba miếng là hết ngay.

Nhưng rất rõ ràng, những người này vẫn chưa ăn đủ.

Giây sau, mắt ai nấy đều sáng ngời nhìn về phía lão Tứ.

Làm sao lão Tứ không biết trong lòng mấy ông già này nghĩ cái gì, lúc này đang ôm chặt hộp chuyển phát nhanh.

"Lão Tứ à, bánh Trung thu kia của ông lại chia cho tôi hai cái đi, trong nhà tôi còn có Tiểu Tôn Tôn, ông chia tôi hai cái, mấy ngày nay chơi cờ nhất định tôi sẽ giúp ông thắng mấy người kia!"

"Cho tôi một cái nữa, nhà tôi có gần mười hộp bánh Trung thu, tôi đổi với ông!"

Lão Tứ khó khăn nuốt nước miếng, ngoài miệng một chút cũng không dám nhả ra.

Vừa lúc bà vợ trên lầu lại bắt đầu cất giọng hô to, lão Tứ vội vàng ôm bánh chạy về nhà.

"Chậc chậc, chạy cái gì, tốt xấu gì cũng nói thương hiệu bánh Trung thu nói cho tôi biết đã chứ."

Về đến nhà, vợ lão Tứ thử một miếng, liền hận sắt không thành thép xách tai ông bắt đầu quở trách.

Bánh Trung thu con trai gửi về tổng cộng cũng không nhiều, một hộp tám cái, ba hộp cũng chỉ được hơn hai mươi cái. Người này lại ở dưới kia cho đi mất sáu cái!

"Ông nói ông xem! Con trai từ xa xôi gửi tới, còn một thời gian nữa mới đến Trung thu, ông còn ăn nữa thì đến Trung thu là hết rồi!"

Đây cũng không phải nói quá, trong nhà có rất nhiều họ hàng, con cháu cũng nhiều, mỗi năm trước khi Trung thu đều lui tới gửi ít quà.

Bánh Trung thu ngon như vậy, chắc chắn không thể dùng làm quà, nhưng con cháu nhà ai đến cũng nên cho con nít vài cái.

Kết quả bây giờ còn lại chưa đến hai mươi cái!

Đang ầm ĩ, thì con trai gọi điện thoại tới.

"Ô, con trai!"

"Nhận được bánh Trung thu rồi!"

"Tốt thì rất tốt! Mẹ và cha con đều chưa từng ăn bánh Trung thu nào ngon như vậy!"

"Haiz, thì là vừa rồi cha con không nếm thử, cứ tưởng là công ty của con phát bánh nên đã chia mất mấy cái ở dưới lầu."

"Con trai, bánh này có đắt không? Con đừng phung phí tiền của mua loại bánh Trung thu đắt tiền này nhé."

Đứa con trai bên kia cười sảng khoái qua điện thoại: "Không đắt! Chỉ là không dễ mua được thôi ạ. Nếu cha mẹ thích ăn thì để tới đây con xem có thể mua thêm mấy hộp nữa không, lúc đó lại gửi về cho hai người."

"Quý lắm cơ! Con ở bên đó cũng phải chú ý nghỉ ngơi, bình thường đừng nên quá sức…"



Cúp máy, con trai vội vàng mở điện thoại ra, chuẩn bị điểm thẻ để giành được bánh Trung thu.

*

Bên này đang bận rộn chuyện bánh Trung thu, trong khi bên kia Thời Nhiễm phát hiện ra hoa quế trong sân đã lên nụ chớm nở.
Bạn cần đăng nhập để bình luận