Tôi Kế Thừa Tứ Hợp Viện Nấu Ăn Siêu Ngon
Chương 163: Cá Nấu Dưa Chua, Đậu Hũ Dầu Tôm 2
Mấy lần thay nhà đầu tư, app giao đồ ăn Sóc Chuột dựa vào tiền đầu tư của công ty đầu tư khổng lồ, gần như không cần phí sức đã chiếm lĩnh thị trường.
Vì không phí sức nên không trân quý.
App giao đồ ăn Sóc Chuột không hề tích cực giải quyết các sai lầm đi kèm với sự mở rộng quy mô mù quáng trong giai đoạn khởi đầu, lại quá tham lam trong lúc đưa ứng dụng vào hoạt động. Vận hành mấy năm nay, tất nhiên người tiêu dùng và người bán đều oán than dậy đất.
Kỷ Vân nhắm chuẩn thời cơ, mới quyết định làm một app cạnh tranh với app giao đồ ăn Sóc Chuột.
Đồng nghiệp bên cạnh Kỷ Vân vươn vai, dưới khóe mắt cũng là một vùng thâm đen.
“Đã mở đăng ký rồi, ngày mai chính là ngày đầu tiên đưa vào sử dụng… Lão Kỷ à, cậu nói xem ngày mai chúng ta có thành công hay không đây.”
Ứng dụng mới luôn phải đẩy ra vài thủ đoạn thu hút người bán để đảm bảo chắc chắn rằng người bán sử dụng đủ để khiến khách hàng lựa chọn, nhưng phải đào người từ app giao đồ ăn Sóc Chuột qua thì không phải là chuyện đơn giản cho lắm.
Tuy đa số người bán cũng khổ sở bởi các vấn đề của app giao đồ ăn Sóc Chuột, nhưng app giao đồ ăn Gấu Trúc mới phát hành cũng không thu hút mọi người đến thế. Ứng dụng như cá diếc qua sông thế này, cũng không biết một năm sập bao nhiêu cái.
Nên cả nhóm cùng nhau cố gắng, hiện tại app giao đồ ăn Gấu Trúc cũng chỉ được hơn trăm cửa hàng sử dụng, vẫn còn tập trung nhiều ở cửa hàng trong vòng đường vành đai ba, độ bao phủ của khu kinh doanh cỡ lớn cũng không cao.
Kỷ Vân thở một hơi: “Để mai xem.”
Chẳng ai có thể bảo đảm rằng mới ngày đầu đã có thể lập ra được số liệu cao gì, chỉ cần có thể có số người đăng ký vượt qua mười ngàn là đã rất tốt rồi, cũng đã có thể lấy được thành tích cho nhà đầu tư xem qua.
…
Mười hai giờ, trong khu phố cũ của trung tâm thành phố.
Một cô gái nhỏ tóc mái bằng đeo chìa khóa trên cổ, gần như là chạy một mạch về nhà.
Trời nóng nực, bên ngoài là một vùng khí nóng như bốc hơi, cả cây xanh cũng bị phơi cong, tiếng ve nối tiếp nhau kêu lên không ngừng.
Cô gái nhỏ về đến nhà, việc đầu tiên làm là mở tủ lạnh của mình lấy coca, coca vừa lấy ra từ trong tủ lạnh bỗng chốc đổ ra một tầng hơi nước ở ngoài, mặt cô bé đỏ rực uống một ngụm tận nửa chai trước, sau đó áp chai lên má mình.
Mẹ cô bé nghe thấy tiếng động nên từ trong phòng đi ra, vẻ mặt đau lòng, vội mở điều hòa lên: “Đóa Đóa à, trời nóng lắm, hay là buổi trưa cứ để mẹ đi đưa cơm cho con nhé, nếu không thì ngày nào cũng chạy về như vậy lỡ như say nắng thì biết làm sao đây?”
Cô bé vừa uống coca, sảng khoái thở dài một hơi.
“Mẹ ơi, sao mẹ không bật điều hòa. Nóng quá rồi, mẹ không cần tiết kiệm chút điện đó đâu mà.”
Mẹ cô bé lấy khăn mặt ra từ hộp khăn nhỏ hẹp, nghe cô bé nói vội trả lời: “Mẹ cũng mới về, chưa kịp bật.”
Đưa khăn mặt cho con gái, bà ấy lại xoay người định đi vào nhà bếp. Lúc đi, một bên chân hiển nhiên vô cùng không tự nhiên.
“Mẹ ơi mẹ định nấu cơm ạ?”
Bà ấy sợ con gái cùng vào nhà bếp, lớn tiếng đáp lại: “Ừm, con ngồi ngoài phòng khách là được rồi, mẹ nấu nhanh lắm. Lát là được ăn ngay.”
Nhưng vào nhà bếp rồi, bà ấy lại không biết nên nấu gì.
Con gái hễ cứ đến mùa hè thì sụt cân, mới vào hè hơn một tháng thôi mà cô bé đã gầy hơn bảy tám cân trông thấy.
“Đóa Đóa, con muốn ăn gì nào? Trong nhà có dưa leo, mướp, khổ qua, thịt thì có thịt bò, ức gà với thịt thăn.”
Cô bé chưa nghe mẹ nói hết đã thò móng mèo ở cửa nhà bếp rồi, vừa nghe thấy câu này thì vô cùng chần chừ.
Tay nghề của mẹ không ra sao cả, cộng thêm mùa hè nóng nực, vốn dĩ miễn cưỡng bảy phần khẩu vị cũng giảm phân nửa sức ăn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận