Tôi Kế Thừa Tứ Hợp Viện Nấu Ăn Siêu Ngon
Chương 187: Bánh Trung Thu 2
Khi cúp máy, anh ta đã tức đến nỗi nổi trận lôi đình.
Vừa lẩm bẩm vừa tức giận muốn ném điện thoại: "Cái thứ gì đâu! Nếu không có một người cha có hộ khẩu tốt vậy, cô nghĩ tôi sẽ thích một người như cô sao! Còn cái gì mà chuyện về quê lại chậm trễ, xí! Không phải là chê tôi không có tiền sao? Phụ nữ đều như vậy, vừa ham vật chất lại ích kỷ!"
Hạ Thanh Vân mắng lên đầu, đang trong cơn giận nên rất ác miệng: "Đợi lần này theo tôi về quê, lại lên ngôi miếu cũ trên núi cầu hai mảnh sứ về. Kết hôn rồi mua cho cô hai phần bảo hiểm… Ha ha, cũng chỉ là ỷ bản thân tốt nghiệp trường tốt, chờ vận may của cô không còn, không tìm được việc làm rồi xem!"
Hạ Thanh Vân lải nhải mắng không ngừng, hồn nhiên không biết vừa rồi mình quên cúp máy.
…
*
Không quá vài ngày, Thời Nhiễm đã thấy một tin tức trên mạng xã hội.
Đằng sau là một chữ "bạo", rõ ràng là một pha ồn ào lớn.
“Pikachu Ping-pong Ping-pong: Mẹ kiếp, cái thể loại cặn bã gì thế này, nghe bản ghi âm đó khiến tôi tê cả da đầu.”
“Em Gái Trái Cây Be Be Be: Mượn vận may, lừa tình, giết vợ lừa tiền bảo hiểm, phượng hoàng nam*… Cứu mạng, người đàn ông này có đủ ngũ độc.”
*Chỉ những nam giới có gia cảnh nghèo khó (đặc biệt là sinh ra ở vùng nông thôn) đã nỗ lực phấn đấu rất nhiều nhờ học hành để rời thôn quê lên thành phố sống và làm việc. Những người này vẫn mang nhiều tư tưởng cũ và truyền thống
*Chỉ những nam giới có gia cảnh nghèo khó (đặc biệt là sinh ra ở vùng nông thôn) đã nỗ lực phấn đấu rất nhiều nhờ học hành để rời thôn quê lên thành phố sống và làm việc. Những người này vẫn mang nhiều tư tưởng cũ và truyền thống
“Cá Sấu Nhỏ Thích Ăn Tôm: Like cho chị gái nhỏ, ghi lại lời tự thú của tên cặn bã, dũng cảm liên lạc với mấy nạn nhân khác, cùng nhau viết thư tố cáo đến công ty của tên cặn bã, đúng là kiểu triển khai sảng văn!”
“Nồi Sắt Chanel Hầm Ngỗng Lớn: Thật đáng sợ, chỉ cần nghe đoạn ghi âm đó tôi đã tê rần cả người. Đây còn yêu đương, nếu vô tình kết hôn…”
“Cuộc Sống Tốt Đẹp Đô Thụy Mễ: Thông tin của tên cặn bã này đã sắp bị lột hết, mời mọi người hãy cẩn thận.”
“Bỏ Dưa Trong Túi: Đây cũng không phải là vấn đề về cẩn thận, loại người này cậu đừng nói yêu đương, dù tìm việc cũng không muốn ở cùng một công ty với anh ta. Trong lòng u ám đến trình độ nào mới nghĩ đến loại phương pháp mượn vận này chứ.”
“Một Con Dê Be Be: Mặc dù việc mượn vận này rất mơ hồ, nhưng tên này rõ ràng là có chiêu. Không phải anh ta nói về quê muốn tìm miếu cũ gì đó để lấy mảnh sứ vỡ sao?”
“Bệnh Viện Số 2 Trên Phố Baker: Shh… Chủ đề này nghĩ đến cũng rất sảng khoái! Nhưng gia đình tôi từng nói, nói khi còn nhỏ cũng có loại để ý này, chính là lấy đồ cũ mượn vận, nhưng phương pháp này tổn hại âm đức, không ai làm giúp.”
“Súp Vịt Củ Cải Chua: Hình như tôi và tên cặn bã này cùng quê… Chỗ chúng tôi có một ngôi miếu như vậy nhưng bỏ hoang lâu lắm rồi. Rất ít người lui tới, còn về mảnh sứ vỡ, quê hương của chúng tôi có một lò nung lâu rồi nhưng sau này đã ngưng hoạt động, có lẽ trời đất xui khiến anh ta lấy nhầm rồi.”
“Chụp Mặt Trăng Nhất Định Phải Dùng SLR: Mau xem kìa! Tin tức mới nhất! Công ty của tên đàn ông cặn bã ra tuyên bố!”
“Sao Thắp Sáng: Nên vậy! Sa thải cũng coi như là nhẹ rồi!”
…
Thời Nhiễm cũng hít một hơi khí lạnh, lúc trước Tăng Tiếu tới cô cũng không nghĩ tới, cậu trai trẻ tuổi đi cùng Tăng Tiếu kia thế mà lại mượn vận!
"Thật là đáng sợ, cậu nói xem có phải chúng ta cũng nên đi chùa Thiên Linh bái lạy không!"
Tăng Tiếu kể chuyện trải qua rất chi tiết, Thời Nhiễm suy nghĩ một chút, liền biết là ngày đối phương đến tận nhà đặt bánh trung thu.
Trong lòng Trại Linh tràn đầy khinh thường, bái cái gì mà bái, có thời gian làm việc kia còn không bằng làm chút đồ ăn ngon đến bái tôi này!
*
Khi Trung thu càng đến gần, bánh Trung thu của Thời Nhiễm cũng bán ngày càng tốt.
Không riêng gì bánh Trung thu nhân thập cẩm, mà còn có nhân đậu đỏ, thịt nguội, hạt sen trứng muối.
Tại một thị trấn nhỏ cách xa thành phố B hàng ngàn dặm, vài ông lão đang chơi cờ bên đường.
"Ài, lão Tứ, ông đừng hạ chỗ đó!"
"Ông nhích sang bên kia đi! Đi sang bên kia chờ được ăn đấy."
"Ông thì biết cái gì, nước cờ này của lão Tứ sơ hở, cho dù tôi hạ xuống chỗ đó cũng không ảnh hưởng đến chiến thắng!"
Mấy ông lão chỉ điểm giang sơn trên bàn cờ, nói chưa được mấy câu đã bị ông lão gọi là "lão Tứ" đuổi sang một bên.
"Đi đi đi, tôi chơi cờ mà mấy ông chỉ huy bậy bạ, tôi thua thì làm sao?"
Mấy ông lão bên cạnh ai nấy đều cười nhạt: "Ván cờ thối kia của ông, thắng được mới lạ!"
Lão Tứ không phục: "Ai nói vậy? Tôi có thể thắng đó! Các ông nhìn đi, hôm nay tôi thắng chắc cho các ông xem!"
Đang hào hứng chuẩn bị giết qua lại, đột nhiên nghe thấy trên lầu truyền đến tiếng bà vợ.
"Tôi bảo ông đi lấy đồ chuyển phát nhanh! Ông thì hay rồi, lại chạy đi đánh cờ! Nhanh lên! Mau đi lấy đồ con trai gửi tới về cho bà!"
Lời trêu chọc của mấy ông lão không khiến cho lão Tứ thấy xấu hổ, nhưng vợ thúc giục đi lấy đồ chuyển phát nhanh lại khiến ông cảm thấy hơi mất mặt.
Miệng trề môi lẩm bẩm: "Đồ thằng nhóc thối gửi có gì hiếm lạ, không phải chỉ là gửi ít bánh Trung thu thôi sao, có cần phải kích động vậy không."
Bạn cần đăng nhập để bình luận