Tôi Kế Thừa Tứ Hợp Viện Nấu Ăn Siêu Ngon

Chương 129: Mì Gà, Bánh Chưng Gói Tôm Hùm Đất 1

Tuy Thời Nhiễm nói như vậy, nhưng dì Vương vẫn cảm thấy không cần phải làm như thế.

"Nếu trong lòng cô ấy hiểu được, mấy năm nay đã sớm hiểu được, đâu đến nỗi bây giờ vẫn còn đần độn như vậy?"

Dì Vương lo lắng, cảm thấy Thời Nhiễm còn quá nhỏ, chỉ dựa vào sự nhiệt tình của bản thân mà làm việc, hoàn toàn không nghĩ đến hậu quả.

Thời Nhiễm thả tay ra: "Nếu chị ấy một lòng một dạ không thay đổi, con sẽ không thuê chị ấy nữa."

Trong lòng Thời Nhiễm có tính toán, giúp đỡ là vì cô không thể đứng nhìn một nhà người đàn ông kết hợp với mẹ ruột để làm ra loại chuyện lợi dụng như này. Cô có thể giúp, nhưng nếu thật sự giúp không nổi thì đành mặc kệ.

Nếu sau khi việc vô sinh được phơi bày mà chị Phùng vẫn không tỉnh ngộ, cô cũng không thể thuê chị ấy.

Cô tuyển tạp vụ là hướng về sự lâu dài, không thể để người như vậy ở trước mặt làm mình tức chết.

Dì Vương vẫn cảm thấy không ổn: "Chẳng phải con đang tự tìm rắc rối à, cho dù cô ấy hiểu ra rồi cũng có cãi nhau, một cô gái như con không sợ à?"

Thời Nhiễm kéo cánh tay dì Vương lắc lắc: "Con thử xem, trước tiên không ký hợp đồng, sau khi đi bệnh viện thì mới nói. Nếu chị ấy vẫn hồ đồ, con cũng không quản nữa."

Còn về rắc rối, không phải cô khoe khoang nhưng con tổ tông kia ở trong nhà cô đã rất không bình thường.

Lúc cô mở quán vào buổi tối mấy ngày trước, có vài người thường lén lút giả làm khách hàng ghé đến, lúc ăn cơm còn cố ý tìm người thăm dò cô, kết quả không biết có thăm dò ra được cái gì hay không, chỉ biết là vài ngày sau có người lẻn vào phòng ăn trộm mà bị bắt.

Nghĩ đến việc sau đó nhìn thấy Trại Linh lặng lẽ chạy trốn theo mấy người kia vài lần...

Thời Nhiễm thầm nghĩ, trong nhà có sinh vật không phải con người, cái thứ gì mờ ám đều không lên được tới cửa.

Thời gian trôi qua thật nhanh, chớp mắt đã đến cuối tuần, trong lòng dì Vương còn nhớ kỹ chuyện của bên Thời Nhiễm, từ sớm đã dẫn Tráng Tráng theo đến chờ ở nhà của Thời Nhiễm.

Bây giờ ngoại trừ Trại Linh, người Thời Nhiễm tin tưởng nhất chính là dì Vương, chìa khóa trong nhà cũng để lại cho dì Vương một cái. Đề phòng ngày nào đó mình đi ra ngoài quên mang chìa khóa hoặc có chuyện gì cần dì Vương trông nom một chút.

Tráng Tráng thích nhất là đến nhà Thời Nhiễm chơi, trước kia là để được ăn, sau này là bởi vì nhà chị Thời Nhiễm có con mèo và con chó nhỏ!

Tráng Tráng ngồi xổm xuống mặt đất, vuốt ve Trại Linh đang phơi nắng dưới ánh mặt trời.

Con mèo màu trắng, bộ lông dài mà không rối, sờ lên cảm thấy trơn trượt, Tráng Tráng vểnh cái mông nhỏ, bàn tay nhỏ mập mạp sờ soạng con mèo nằm trên mặt đất từ trên xuống dưới.

Trại Linh vừa ngáy ngủ thoải mái khi bị cào, vừa chửi thề ở trong lòng, bình thường anh đánh Tiểu Nhị hai cái, Thời Nhiễm đã trách móc và lấy đi đồ ăn vặt của anh, bây giờ nếu anh dám ngăn trở nhóc mập mạp này, đoán chừng lúc Thời Nhiễm về sẽ đánh anh.

Ý đồ vươn móng vuốt ra tan biến.

Bỏ đi, nể mặt nhóc mập mạp này vuốt lông xem như tạm được, anh liền cố gắng đùa giỡn với trẻ nhỏ.

Kết quả là vuốt được một nửa, Tiểu Nhị đã đi lại đây từ trên ngưỡng cửa của cổng thứ hai.

Tiểu Nhị là chó con được mấy tuổi, ngoại trừ ăn thì chính là ngủ, mỗi ngày một nửa thời gian là ngủ.

Buổi trưa, Tiểu Nhị tỉnh dậy, phe phẩy cái đuôi leo qua cánh cửa đi đến đây. Sau một khoảng thời gian chăm sóc tỉ mỉ, cuối cùng Tiểu Nhị đã thuần thục leo qua cánh cửa, không cần Trại Linh giúp cũng có thể tự mình vượt qua cánh cửa cao hai mươi xăng - ti - mét.

Đối với Tráng Tráng, dẫn theo con chó nhỏ béo sữa, núc ních ngắn ngủi có lực hấp dẫn lớn hơn con mèo lạnh lùng.

Bàn tay mập mạp của Tráng Tráng chống đất, lảo đảo đứng lên, trong ánh mắt nhìn con chó con toàn là khát vọng.

Trại Linh:...

Loài người bọn mi thật sự rất chán ghét! Ngay cả Tiểu Đậu Đinh cũng chán ghét như vậy!

Trại Linh vẫy vẫy cái đuôi, quyết định sẽ không bao giờ... để ý đến Tiểu Đậu Đinh nữa.

Tráng Tráng ôm Tiểu Nhị sắp cất cánh với cái đuôi xoay tròn, chạy nhanh như chớp đến bên cạnh dì Vương.

Dì Vương đang định nói vài câu lấy lệ thì nghe thấy tiếng Tráng Tráng gọi: "Em trai, em nhìn con chó nhỏ này."

Dì Vương nhìn qua, được, nhóc mập mạp này còn nhớ kỹ mình là em trai của cây du đấy.

Rất nhanh đã đến giữa trưa, Thời Nhiễm mới về đến nhà.

Vừa bước vào cửa đã thấy dì Vương, Tráng Tráng, Trại Linh, Tiểu Nhị ở trong nhà đều quay đầu lại nhìn.

Thời Nhiễm: "..."

Dì Vương vội vã hỏi: "Sao rồi?"

Thời Nhiễm gật đầu, không biết nói cái gì cho phải.
Bạn cần đăng nhập để bình luận