Tôi Kế Thừa Tứ Hợp Viện Nấu Ăn Siêu Ngon
Chương 157: Tiệc Học Lên 7
Mẹ của Đỗ Mỹ Như biết lời này của mình không hợp lẽ, nhưng giờ lòng bà ta toàn là ý muốn tranh giành thể diện, cũng tức bởi bà con họ hàng xung quanh trở mặt quá nhanh.
Rõ ràng hai năm trước những người này đều khen Mỹ Như nhà bà ta.
Nhà ai mà không nhắc đến Mỹ Như là người đáng được kỳ vọng nhất trong số mấy đứa nhỏ? Sao giờ lại bị Đỗ Khả Tâm và ông bố nhà giàu mới nổi của cô ấy đè bẹp rồi vậy?
“Lần này chắc Khả Tâm có thể thi đậu vào một trường đại học không tệ, nhưng mà bác nói này, con vẫn nên chuẩn bị nộp đơn học nghiên cứu sinh ở nước ngoài đi sớm đi, ở lại trong nước có triển vọng gì chứ? Không nộp vào được trường chính quy tốt thì thôi, vào đại học rồi vẫn phải cố gắng nhiều, đánh bóng thành tích sớm chút, đến lúc đó để Mỹ Như tư vấn cho con, chọn mấy trường dễ làm đơn…”
Câu này rất không khách sáo.
Tuy Đỗ Tử Minh vẫn cười ngoài mặt nhưng ánh mắt đã không còn vui vẻ.
Mẹ của Đỗ Khả Tâm thì trực tiếp không nể nang gì nữa.
Họ hàng xung quanh cũng chửi thề trong lòng.
Điên hả?
Ngày vui nhà người ta, có biết nói chuyện không?!
Có người lập tức đứng ra giải vây: “Khả Tâm còn chưa điền nguyện vọng nữa, tôi nói này, giờ trong hay ngoài nước chẳng khác biệt là bao. Thành tích của Khả Tâm đứng thứ ba toàn thành phố, nộp ở đâu cũng có sức cạnh tranh.”
Mẹ của Đỗ Mỹ Như vừa nghe thì đã không tán đồng, bà ta quét mắt nhìn người họ hàng đang nói chuyện kia. Đối phương mở một công ty ngoại thương ở ven biển miền Nam, làm ăn cũng khá ổn, nhưng trong lòng mẹ của Đỗ Như Mỹ rất khinh thường người này.
Mấy người chỉ biết kiếm tiền này, làm việc không có thể diện bằng bà ta, cũng không có tầm nhìn xa bằng bà ta.
Dĩ nhiên cũng không biết nuôi con như bà ta.
“Nói chuyện không thể nói như vậy đâu, chất lượng của đại học trong nước sao có thể so với nước ngoài chứ? Trình độ dạy học và tố chất ở tất cả các phương diện nước người ta đều nhiều hơn mấy giáo sư già nửa mùa trong nước, hơn nữa học ở nước ngoài có thể lấy được thẻ xanh.”
“Có thẻ xanh rồi, sau này con chúng ta cũng là người thường trú ở nước ngoài rồi, nói ra nở mày nở mặt biết nhường nào!”
“Phúc lợi môi trường ở nước ngoài cũng tốt hơn trong nước, không khí cũng tươi đẹp hơn.”
Mẹ của Đỗ Mỹ Như nói như lẽ đương nhiên, ở lại học một trường đại học trong nước thì có gì hay ho, kém xa với chuyện nhập tịch nước ngoài.
Nghe vậy, họ hàng xung quanh sốc toàn tập.
Họ đã từng thấy người bị bệnh thần kinh, nhưng chưa từng thấy ai vừa bị bệnh điên mà muốn cố chấp bày tỏ quan điểm.
Đỗ Mỹ Như cũng kéo vạt áo của mẹ mình, điệu bộ không muốn cho bà ta nói tiếp.
Đỗ Mỹ Như biết tính tình mẹ mình không tốt, nhất là mấy năm nay cô ta không ở trong nước, tính cách của mẹ cô ta càng bướng bỉnh. Có khi chấp nhất mấy chuyện vặt vãnh, ai cũng không cản nổi.
Nhưng nói mấy câu không nể mặt như vậy ở tiệc mừng nhà người ta thì…
Đỗ Như Mỹ chỉ cảm thấy mặt mình đang nóng lên.
Cho dù là lời nói thật lòng, cũng không thích hợp để nói ra trong trường hợp này!
Nói đi nói lại cũng là nói chuyện này, Đỗ Tử Minh cũng hơi tức giận.
Người chị dâu này luôn mang vẻ thanh cao, mấy năm trước khinh thường chuyện kinh doanh, tín ngưỡng quy tắc đời người “Thân làm triệu phú bên ngoài, không bằng thân làm bát cơm sắt bên trong”, luôn tự hào vì công việc đảm bảo thu nhập của nhà mình.
Chỉ như vậy thôi thì Đỗ Tử Minh cũng không thấy là gì. Suy cho cùng thì một loại nước nuôi ra trăm dạng người, chỉ cần không phải làm chuyện phi pháp, cùng lắm cũng chỉ là bất hòa nhỏ giữa họ hàng với nhau.
Nhưng hôm nay bà ta ngàn lần không nên lấy con gái mình ra hạ thấp con gái của ông ấy.
“Chị dâu nói thế giống như đã từng đi nước ngoài rồi vậy. Hơn nữa tôi nhớ là đại học Mỹ Như học không có thẻ xanh nhỉ, không phải nói ở nước Anh sao? Với cả bây giờ di cư ra nước ngoài cũng không rắc rối đến thế, nếu muốn đi thật, bỏ tiền ra di cư cũng được mà, còn nhanh chán.”
Đỗ Tử Minh lạnh lùng cười trong lòng, lúc trước ông ấy cũng không thích nói mấy câu này trước mặt họ hàng. Dù gì thân thích cũng nhiều, mỗi nhà mỗi cảnh, ông ấy cũng không thích đâm xuyên tim người ta.
Nhưng hôm nay…
“Bởi vậy tôi nói này, nước ngoài cũng thế thôi, mấy năm nay tôi đi công tác, đi ra ngoài mới biết nước mình tốt…”
Đỗ Tử Minh cảm thán nói một vòng, ngẫm nghĩ rồi lại nói về chuyện này, đối phương cũng nên biết điều chút nhỉ.
Thật không ngờ, mẹ của Đỗ Mỹ Như bị ông ấy nói như kẹp bị thương mang gậy một phen, giờ đã đứng bên bờ vực đánh mất lý trí rồi.
“Sao chú lại nói vậy! Phải, nhà mấy người có tiền, nhà chúng tôi không giàu bằng nhà các người. Nhưng Mỹ Như của chúng tôi không tài cán bằng Khả Tâm nhà chú sao? Mỹ Như của chúng tôi là chân chính thi đậu vào trường đại học nước ngoài đó, xếp hạng đều tốt hơn bất kỳ trường đại học trong nước nào!”
Mẹ của Đỗ Mỹ Như khí thế phừng phừng, họ hàng bên cạnh cũng không nhìn nổi nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận