Tôi Kế Thừa Tứ Hợp Viện Nấu Ăn Siêu Ngon
Chương 42: Măng Hầm Thịt, Gà Xào Tương 2
Tráng Tráng đeo ba lô, ngồi trên chiếc ghế nhỏ vô cùng oai —- ghế và bàn đều rất nhỏ, khách nào cũng đều ngồi một cách câu nệ nhưng lại vừa đúng lúc để cho tên nhóc này lợi dụng.
Hôm nay Thời Nhiễm chuẩn bị canh măng hầm thịt, miền nam thành phố B không nhiều người, ngược lại khẩu vị miền nam như vậy lại rất thích hợp với mọi người.
Bị giới hạn thành phần nên lúc Thời Nhiễm nấu canh măng hầm thịt đã nấu thanh đạm hơn, canh nhiều hơn rau.
Măng mùa xuân, thịt tươi, chân giò hun khói, đậu hũ, nấu ra một nồi canh vừa trong vừa đậm đà.
Trong nước canh chỉ có một ít chân giò hun khói, không phải là Thời Nhiễm nhỏ nhen, quan trọng là muốn mua chân giò hun khói này ở thành phố B thật sự quá khó, hơn nữa lại còn đắt!
Chân giò hun khói Kim Hoa là thích hợp nhất, nhưng Thời Nhiễm không cần hỏi giá cũng biết chân giò hun khói Kim Hoa lâu năm động một chút đã phải mấy trăm một cân rồi. Với tài chính hiện tại của cô thật sự ăn không nổi.
Cho nên Thời Nhiễm chỉ đành lùi lại để tiến một bước nhỏ*, chọn một cân chân giò hun khói nhìn tạm được, trước khi đi còn nhìn vào chân giò hun khói Kim Hoa đang treo bên trong mà chảy nước miếng…
(*)Nguyên văn 退而求其次 (thối nhi cầu kỳ thứ): mang nghĩa không đạt được lợi ích cao nhất ban đầu, thì cũng phải đạt được lợi ích tương đối.
Năm nay có lẽ không đuổi kịp rồi, chỉ mong sang năm có thể đuổi kịp mùa của măng xuân thôi.
Canh măng hầm thịt chú trọng nhất là hầm lửa nhỏ, cho nên tính đến tối nồi canh này đã được hầm cả nửa ngày trời. Thời Nhiễm không hề để lửa tắt, đặt một chiếc bếp lò nhỏ ngay bên ngoài, giữ cho lửa luôn ở mức nhỏ để hầm canh.
Con trai và con dâu dì Vương đều hiếu thảo, thường ngày ăn không ít đồ ăn ngon, nhưng món canh măng hầm thịt thật sự rất hợp với khẩu vị của bà.
Thời Nhiễm bận rộn với một đám người, lúc này rảnh rỗi được một lúc nên vừa uống canh vừa với chuyện với dì Vương.
Canh măng hầm thịt được xem là món ăn thường ngày của miền nam, vốn dĩ chỉ là một món canh mà thôi, vừa có thể làm món ăn cũng có thể làm canh. Dì Vương chỉ cảm thấy măng xuân tươi, nước canh đậm đà, đậu phụ bên trong canh đều có mùi vị tuyệt vời.
Tráng Tráng cũng bắt đầu khen ngợi, dì Vương vốn đang rầu cậu nhóc vì không ăn cơm, bây giờ lại sợ cậu nhóc ăn nhiều sẽ có hại cho dạ dày nên dứt khoát đưa ba hộp đựng cơm cho Thời Nhiễm.
Bữa trưa và bữa tối của cháu trai đều bảo Thời Nhiễm bỏ vào hộp, ăn xong thì dì Vương mang về nhà rửa rồi nhanh chóng đưa cho Thời Nhiễm để thay đổi.
Khóe miệng Tráng Tráng dính một lớp nước xốt màu nâu, cậu nhóc đang khua khoắng chiếc thìa và đôi đũa. Nhưng mắt vẫn cứ nhìn chằm chằm vào món mì xào dì Vương chưa ăn xong, đôi mắt chuyển động liên tục, thiếu điều viết hai chữ “muốn ăn” lên mặt thôi.
Dì Vương cười không được khóc cũng không xong: “Mấy ngày trước dùng đũa còn rớt lên rớt xuống, hôm nay cầm thuận tay quá nhỉ.”
Nói ra thì Tráng Tráng kén ăn cũng là do lúc nhỏ sinh sống với ông bà ngoại ở nước ngoài, kết quả năm ngoái về nước xong thì khẩu vị không thay đổi được, cho nên hai ông bà ở nước ngoài cứ gửi đồ ăn vặt về mãi.
Nhắc đến vấn đề này dì Vương vẫn hơi đắc ý: “Sáng nay mẹ cậu nhóc gọi điện thoại đến, hỏi có muốn về lại bên đó không, dì không nói gì cả, nhưng cậu nhóc thì liên tục phủi tay từ chối…”
Con trai có gia đình riêng, cho dù quan hệ mẹ chồng nàng dâu có tốt đến đâu đi nữa thì hằng ngày cũng ít tiếp xúc với nhau, đặc biệt là gặp phải vấn đề giáo dục con cháu, quả thật là sự đụng chạm quan niệm của hai thế hệ.
May là cháu trai bà không thua kém ai, lần này cậu nhóc không để bà nội thất bại thảm hại.
Thời Nhiễm kéo một chiếc ghế gỗ có chỗ dựa lưng đến, ngồi bên cạnh quầy hàng, đủ các câu chuyện vang đến tai cô.
Dì Vương lải nhải về những hàng xóm gần đây, đặc biệt là là hai người của quầy hàng bán lẩu cay. Hôm nay bà đưa cháu trai ra, vừa nhìn đã thấy vị trí của Thời Nhiễm bị Triệu Xuân Hồng chiếm mất, sau đó lại nói đến gia đình nhà họ Ngô, bà cũng muốn giải sầu cho Thời Nhiễm thôi.
“Nhà họ à, bà Ngô là một kẻ hồ đồ, cái lợi lớn thì bà ấy có lòng tham nhưng không có gan, cái lợi nhỏ thì bà ấy chiếm không đủ. Lại gặp phải một cô con dâu bụng dạ hẹp hòi, ngày nào cũng gây chuyện. Loại người này con hãy cách xa họ một chút, cũng không phải chúng ta khỉnh thường gì họ, quan trọng là tính toán với họ thì phí công còn đắc tội người ta…”
Thời Nhiễm gật đầu, cô cũng không thích khinh thường người khác, chỉ cảm thấy không cần thiết thôi.
Thời gian kiếm tiền dùng để tức giận với kẻ khác là chuyện không có lời nhất.