Tôi Kế Thừa Tứ Hợp Viện Nấu Ăn Siêu Ngon

Chương 25: Chè Đậu Xanh Kiểu Tô 2

Cả người đầu gà giống như sét đánh giữa trời quang, ngày hôm qua anh ta không ăn được một miếng mì xào nào, có điều nhìn bề ngoài cũng không có khác biệt mì xào bình thường là bao, nhưng canh đậu hũ kia quả thực khiến anh ta kinh ngạc.

Kết quả bây giờ đối phương nói cho anh ta biết, canh đậu hũ mà anh ta tâm tâm niệm niệm không còn bán nữa!

Đầu gà ủ rũ cụp đuôi, dường như muốn tiếp thu sự thật.

Thời Nhiễm cũng không có biện pháp gì, nếu như không phải ngày hôm qua cô luyện dao, cô cũng sẽ không bán món canh đậu hũ Văn Tư này. Dù sao để cắt sợi các loại nguyên liệu khác nhau thật sự rất tốn thời gian.

Bởi vì không cho canh đậu xanh, Thời Nhiễm cũng thu ít hơn hai đồng.

Hương thơm của mì xào ở trên bàn tỏa ra bốn phía, đầu gà chỉ ăn một miếng thiếu chút nữa đã khóc.

Khóc vì ngày hôm qua mình không ăn được mì xào và canh đậu hũ…

Có lẽ là đặc biệt lo lắng cho dạ dày của đầu gà, hôm nay mì xào của Thời Nhiễm xào thêm mấy chục giây, nhưng mùi thơm vẫn như cũ. Đầu gà ăn đến vui vẻ.

Đang ăn thì quầy hàng lẩu cay nhỏ bên cạnh lại bắt đầu náo loạn.

Thời Nhiễm vừa mới chuẩn bị cho mình một chén canh đậu xanh uống, vừa thấy náo nhiệt thì sợ hãi dời quầy hàng nhỏ của mình hơi dịch ra xa một chút.

Đầu gà vừa mới bị người ta đầu gấu đánh cho một trận, nghe thấy có người náo loạn, dứt khoát ôm đĩa mì xào đứng cùng với Thời Nhiễm.

Ăn dưa.jpg

Trên quầy hàng của lẩu cay náo loạn dữ dội, lần này người tới cũng không phải là loại cọng bún sức chiến đấu chỉ bằng năm như đầu gà, mà là một bà cụ thấp bé tóc hoa râm.

Bà cụ lớn tuổi nhưng giọng nói của bà lại càng lớn hơn nữa.



Vừa bước lên đã chặn quầy hàng lẩu cay lại, lời nói vừa chuyển ba vòng, nói đến một tiếng lại than thở khóc lóc.

"Chính là mấy người! Không có lương tâm! Cháu trai của tôi vừa ăn ăn lẩu cay ở quầy hàng của các người mới xảy ra chuyện!"

"Mấy người có lòng dạ hiểm độc đúng không? Cái gì cũng có thể bán ra bên ngoài?"

"Tôi nói cho bà biết, nếu như cháu trai của tôi có mệnh hệ gì, tôi nhất định sẽ kiện bà!"

......

Bà chủ còn muốn nói chuyện qua loa lấy lệ như chiêu vừa rồi dùng để đối phó với đầu gà, bà cụ lại không cho bà ta cơ hội nói chuyện.

Bà ta nói không nhất định là vấn đề của lẩu cay, vậy thì không có khả năng, đứa nhỏ cả ngày đều ở trường, chỉ có lúc tan học trên đường về ăn một bát lẩu cay.

Bà ta nói người khác ăn cũng không có chuyện gì, vậy ai biết là thứ gì trên quầy hàng của bà ta có vấn đề.

Bà ta nói bà cụ không thể nói đạo lý, nhưng người ta cũng không phải tới để nói đạo lý.

Mục đích của bà cụ rất rõ ràng, bởi vì chuyện này quả thật không thể nói lý lẽ. Giống như cơm, dạ dày tốt và dạ dày không tốt còn không có phản ứng giống nhau.

Hơn nữa loại quầy hàng ven đường này vốn đã khó truy cứu, đặc biệt là loại đồ như lẩu cay này, mỗi người gọi đồ đều không giống nhau, cho dù là nói có vấn đề, cũng không nhất định là ai cũng đều có vấn đề.

Cho dù cuối cùng là có vấn đề, vậy loại quầy hàng nhỏ này thì bà còn trông cậy vào người ta bồi thường bà bao nhiêu tiền?

Cho nên mục đích của bà cụ rất rõ ràng, bà chính là tức giận đến quấy rầy công việc làm ăn.

Ở nhà nhìn cháu trai lớn của bà ôm bụng kêu đau, bà cụ càng nghĩ càng tức giận, dứt khoát tới đây xả giận.

Thời Nhiễm và đầu gà nhìn nhau trợn mắt há hốc mồm, lực chiến của bà cụ thật kinh người, không đến mười mấy phút đã giày vò mấy người kia phải đẩy quầy hàng rời đi.



Đoán chừng mấy ngày sau đều sẽ không đi ra nữa tránh đầu sóng ngọn gió…

Trong lòng đầu gà nhất thời giống như được rót một chén canh đậu xanh, sảng khoái đến tâm can.

Phải như thế!

****

Qua tám giờ tối, Chu Mẫn mới vội vàng tan sở, không giống như thường ngày, bình thường Chu Mẫn đều mệt đến mức không muốn nhúc nhích, hôm nay lại vô cùng kích động.

Người có mối quan hệ tốt với cô ấy Tiểu Mễ rất ngạc nhiên: "Chị có chuyện gì tốt à? Sau ca làm vẫn còn vui vẻ như vậy?"

Chu Mẫn cao thâm khó lường: "Em không hiểu."

Tiểu Mễ thực sự không hiểu, cô duỗi lưng một cái: "Chúng ta đi ăn gì đó đi? Dưới lầu công ty có một nhà hàng gà hầm nấm mới khai trương."

Chu Mẫn khinh thường hừ một tiếng: "Gà hầm nấm? Không ăn, lại là cái loại đồ ăn trực tiếp dùng rau củ nấu."

Tiểu Mễ ngay lập tức đảm bảo: "Nhà này không có đâu, nghe các đồng nghiệp khác nói là mới được làm bây giờ." 

Chu Mẫn vốn còn đang muốn nói cái gì đó, nhưng nghĩ đến quan hệ giữa Tiểu Mễ và cô cũng không tệ lắm, dứt khoát kéo Tiểu Mễ đi cùng: "Đừng ăn gà hầm nấm gì nữa, chị dẫn em đi ăn đồ ngon!"

Dựa vào sự tin tưởng đối với Chu Mẫn, Tiểu Mễ tuy nghi hoặc vẫn đi theo.

Hai mươi phút sau, Tiểu Mễ ngồi trên chiếc ghế nhỏ chật chội, trước mắt là một quán nhỏ ven đường náo nhiệt trong ngõ bạc.

Mặt vô cảm: "Đây là món ăn ngon mà chị giới thiệu sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận