Tôi Kế Thừa Tứ Hợp Viện Nấu Ăn Siêu Ngon

Chương 137: Bún Súp Gà 1

Với cả cho dù mẹ con nhà họ Tăng có chuyển đi như thế nào, qua Tết Đoan Ngọ, người ở trong hẻm Ngân Ty sẽ quan tâm đến chuyện khác.

Đường ở phía bên kia cầu Kim Định sửa xong rồi!

Nói đến cầu Kim Định, một đầu dẫn đến trục đường chính của hẻm Ngân Ty, đầu còn lại thì nối đến một con phố mô phỏng văn hóa, nhưng vì mấy năm gần đây phố mô phỏng văn hóa ở thành phố B xuất hiện quá nhiều, xung quanh cầu Kim Định không có điểm đến nổi bật, lại còn không tiếp giáp với hồ Hậu Hải, người đến đây cũng ngày một ít.

Mấy năm nay thấy những cửa tiệm nhỏ xung quanh từng tiệm từng tiệm bị phá sản, phố văn hóa cũng dần dần thiếu hơi người. Trừ mấy cái pub tương đối ồn ào, mấy cửa tiệm khác còn ở lại thì cũng toàn là cửa tiệm bán quần áo nhỏ.

Nhìn cảnh này, cảm thấy cứ như vậy thì không ổn chút nào, khu nội thành cũ vì lý do trở thành khu bảo hộ nên rất nhiều cư dân theo không kịp việc tháo dỡ tốt đẹp này. Lại thêm có niên đại lâu đời, rất nhiều viện tử đều là do các khu phức hợp với nhiều gia đình cùng chung sống tập hợp lại mà thành, cũng có rất nhiều người già có cuộc sống khá khó khăn.

Vì để bảo đảm cho cuộc sống của dân cư trong khu nội thành cũ, làm sao để mở rộng và phát triển các khu phố mô phỏng văn hóa đã trở thành vấn đề đau đầu nhất của bộ phận kế hoạch khu nội thành cũ.

Vì thế từ tháng 2 trở đi, đối diện cầu Kim Định đã bắt đầu sửa đường, con đường mới được sửa từ chỗ gần cổng bên hông chùa Thiên Linh, đảm nhận trọng trách thu hút khách đến với khu mô phỏng văn hóa, sửa một đường đến trên khu cầu Kim Định.

Đường được sửa rộng hơn 2 mét, bên đường đều là những cây hoa thấp được cấy ghép. Ngày hôm đó ở Lạc Thành vừa hay lại là trước ngày nghỉ Tết Đoan ngọ một ngày.

Đường sửa xong rồi, người vui nhất ngoài những người chủ mở cửa hàng trên phố mô phỏng văn hóa thì chính là mấy quầy sạp nhỏ bên cạnh cầu Kim Định.

Con đường này được sửa xong hết, thấy rõ nhất là những người khách hành hương từ cổng chùa Thiên Linh đi ra có thể không cần đi đến 200 mét là đến cầu Kim Định. Đứng ở cổng chùa Thiên Linh là có thể nhìn thấy cầu Kim Định.

Mã Hiểu Vũ ở chỗ Thời Nhiễm giúp cô xử lý tôm hùm đất, cô ấy và bạn trai cũng bày quầy bán bánh kẹp vào buổi tối. Mấy ngày này cô ấy thường hay đến nói chuyện phiếm với Thời Nhiễm.

“Đừng có thấy hương hỏa của chùa Thiên Linh không nhiều, ngày nào cũng có không ít người đến đâu.”

Mã Hiểu Vũ là một người nhanh nhẹn, từ khi đường được sửa xong cô ấy đã nhận ra phía đối diện có nhiều khách hành hương đến viếng hơn.

Nhưng vì người đến bái Phật đều đến vào buổi sáng, nhà cô ấy lại bày quầy hàng vào buổi chiều, Mã Hiểu Vũ cảm thấy chuyện này không thành vấn đề.

Buổi sáng cô ấy sang đây giúp đỡ, không phải bạn trai của cô ấy vẫn đang rảnh sao?

Thế là Mã Hiểu Vũ đã bảo bạn trai mình mỗi ngày nửa buổi sáng bày hàng bán một lúc trên cầu Kim Định, coi vậy chứ việc làm ăn cũng không tồi.

Có nhà Mã Hiểu Vũ tiên phong, bây giờ bên kia cầu Kim Định cũng có không ít người bày quầy hàng bán vào buổi sáng.

Những người thường đến chùa Thiên Linh cũng biết đầu bên đó có bán đồ ăn, rất nhiều người buổi sáng cũng chịu đi vòng một chút, qua đây kiếm chút đồ ăn rồi mới đi.

So với mấy người bán hàng rong nhỏ bày sạp bán kia, vị trí địa lý quán ăn nhỏ nhà Thời Nhiễm cũng được coi là có ưu thế.

Cổng nhà cô vốn dĩ đã hướng thẳng về đầu cầu, trước cửa còn có một mảnh đất trống lớn.

Qua thời gian hai tháng phát triển, mấy cái ghế cái bàn nhỏ trước cửa đã biến thành mười mấy bàn. Buổi tối Thời Nhiễm thu dọn quầy hàng sẽ cố ý để lại ba bốn cái bàn, buổi sáng có mấy anh trai shipper đi qua có thể nghỉ chân ở đây một lúc.

Với cả bây giờ còn có Mục Phi, buổi trưa cũng không cần nhiêu đó tiếng đồng hồ mà chỉ làm được có mấy chục phần đồ ăn. Trong một khoảng thời gian ngắn, quán ăn nhỏ của Thời Nhiễm vào buổi trưa cũng dần dần ồn ào hơn.

Việc con đường vừa được sửa xong ở phía đối diện, chị Linh cực kỳ phấn khởi: “Chúng ta trang trí thêm phía ngoài, thêm mấy cái lều nữa, buổi trưa không phải là có thể bán đồ ăn trưa ở bên ngoài rồi à?”

Bởi vì có sự giúp đỡ của Mục Phi, bây giờ buổi trưa Thời Nhiễm cũng không cần phải sử dụng lại cách cũ nữa. Trừ những vị khách quen vẫn đặt đồ ăn ra, trong tiệm Thời Nhiễm đã không còn giữ lại mấy phần đồ ăn trưa công nghiệp được làm sẵn mà chuyển thành kiểu kinh doanh xào rau xào mì bình thường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận