Tôi Kế Thừa Tứ Hợp Viện Nấu Ăn Siêu Ngon

Chương 52: Cơm Lúa Mì Hoa Hòe, Cải Cúc Chưng, Tô Thịt Chiên Giòn 1

Thuật ngữ này vừa xuất hiện, lập tức thu hút quần chúng thảo luận.

“Không giấu gì mọi người, lúc nhỏ tôi thật sự chảy nước miếng với bài thơ về cơm quả du đó đấy.”

“Ai không vậy chứ? Còn có trứng vịt Giang Tô muối, khế, đậu hà lan luộc, …”

“Gạch bỏ khế ra! May mà lúc nhỏ tôi cảm thấy loại trái cây này rất đẹp, lớn lên rồi mới biết gì gọi là hào nhoáng bên ngoài.”

“Các chị em lầu trên ơi, nói ra thì năm nay tôi đã thật sự từng ăn cơm quả du rồi, nhưng về lý, nếu trừ filter ra, vị nó cũng vậy thôi.”

“Đó là đương nhiên rồi, món này theo lý mà nói chắc quy về phạm trù rau dại, nếu nuôi dưỡng tốt lại có mùi vị ổn định, sớm nhảy vọt lên cấp rau xanh rồi.”

“Có phải cách nấu của mọi người không đúng không, mẹ tôi nấu cho tôi ăn cũng được mà, chỉ là giờ khó tìm quả du quá, tôi còn suýt lụi sạch cây du nhánh dài ở gần nhà tôi.”

“Cười chết, cha tôi luôn nhìn chằm chằm cây du già đường nhà chúng tôi, chờ ăn cơm quả du, nói quả du đồng âm với tiền nên sẽ có nhiều tiền vào. Kết quả lơ là một phát, các dì gần đó hái sạch quả du. Giờ cha tôi lên mạng mua, phải ăn được mới chịu.”



Chủ đề cứ sôi sục mãi đến khi có người phơi ra tấm ảnh với dòng trạng thái kèm theo.

“Con người ngu xuẩn à, đó là các người chưa ăn được cơm quả du ngon! Nhìn thử bát cơm quả du của tôi thì biết, xốt cay tư vị phong phú, tỏi giã dầu vừng càng tuyệt vời, quả du vừa tươi mềm vừa ngon…”

Một chuỗi lời nói gây chiến này vừa xuất hiện đã ngay lập tức thu hút không ít người. Kết quả mọi người nghe tin chạy đến đang định đại chiến với blogger một phen thì phát hiện…

Cơm quả du này xem ra cũng khá ngon?

Người chụp cũng đủ tâm cơ, đặc biệt tìm một bối cảnh màu đơn, đúng lúc chụp được cảnh bốc hơi nghi ngút cực kỳ động lòng người. Dầu ớt phủ một lớp mỏng bên trên, cộng thêm tỏi giã màu trắng và cơm quả du lộ ra chút sắc xanh từ trong bột, trông có vẻ khá giống với món ăn trong nhà hàng.

“Meo meo meo? Tôi vậy mà cảm thấy món này hơi hấp dẫn nha làm sao đây?”

“Thèm rồi… Blogger tự nấu sao?”

“Muốn ăn, tôi còn chưa từng ăn cơm quả du nữa.”



Blogger thấy phản hồi như vậy thì càng đắc ý, có điều cô ấy cũng không úp mở, mà trực tiếp đăng tải một địa chỉ, nói rõ mình mua ở ngoài.

Mắt thấy chủ đề đang leo ngày càng cao trên bảng hot search, tiếng nói không hòa nhã cũng xuất hiện.

“Ồn ào nửa ngày chính là quảng cáo cho người ta, cười chết, hotgirl mạng đi con đường khám phá cửa hàng giờ nhiều thật.”

“Món này nhìn cũng tàm tạm, nếu không phải gắn filter vào ai mà muốn ăn món rau dại này.”

“Chà chà, báo cáo bài viết rồi, kinh doanh ác ý.”



Thời Nhiễm còn chẳng biết lời lẽ đanh thép phen này ở trên mạng, nhưng chờ đến khi cô lại bày gian hàng ban đêm ra thì đã cảm nhận được hiệu ứng dân cư đông đúc ở đất nước cô mang đến.

Bàn ghế nhỏ ở cổng nhà cô đã đầy rồi, ngoài ra còn có mấy chục người đang đứng đợi một bên…

Hơn nữa nhìn mặt, thậm chí không phải khách quen.

Thời Nhiễm đã có một dự cảm không hay rồi.

Quả nhiên, tối nay chưa đến bảy giờ đã bán sạch sành sanh cơm quả du.

Thời Nhiễm vốn muốn dùng cơm quả du kéo dài thời gian dọn hàng nghỉ: “…”

Khách hàng đến muộn vẫn không dứt, có vài người trong đó không ăn được cơm quả du, thì chuyển sang giải pháp tốt tiếp theo là ăn mì xào, sau đó dẫn đến mì xào cũng đến bảy giờ rưỡi đã bán hết.

Lục Phát đến muộn vẻ mặt oán giận, thầm nói thế này không được, nếu cứ như vậy, anh ấy đoán ngày mai nửa tiếng là hết rồi.

Thời Nhiễm thật sự không thích khách hàng ùn ùn kéo đến, nó giống như việc làm cơm giao đi vậy, một đám người xông đến, cô đầu đầy mồ hôi xử lý xong chuyện, sau đó mệt mỏi sức cùng lực kiệt về nhà.

Chẳng vui vẻ chút nào.

Hơn nữa quả du trong nhà cùng lắm cũng chỉ có thể bán thêm ba ngày nữa, qua ba ngày nữa, mấy khách hàng không ăn được này phải làm sao đây?

Nếu là một cửa hàng trên mạng, thèm như vậy tất nhiên tốt nhất, khách hàng không ăn được phải oán giận, đồng nghĩa với quảng cáo với hình thức khác. Nhưng Thời Nhiễm không muốn làm cửa hàng trên mạng chút nào… Gian hàng nhỏ của hotgirl mạng, cô chỉ hy vọng có thể tận lực thỏa mãn thực khách.

Tầm nhìn của Thời Nhiễm trôi lên cầu Kim Định.

Đột nhiên, mắt cô sáng rực lên, đã nghĩ ra được phải làm thế nào rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận