Tôi Kế Thừa Tứ Hợp Viện Nấu Ăn Siêu Ngon

Chương 177: Hịt Lợn Hấp, Mề Gà Xào Me 1

Hơn mười một giờ trưa.

Trong một tòa nhà văn phòng cách hẻm Ngân Ty không xa, trong tiếng bàn phím lách cách, một cô gái trẻ tuổi nào đó còn chưa tới thời gian nghỉ ngơi đã nhìn chằm chằm vào app giao đồ ăn Gấu Trúc trên màn hình điện thoại mà không hề chớp mắt.

Cùng lúc đó, các đồng nghiệp xung quanh cũng bắt đầu tụm năm tụm ba nhắn tin cho nhau, thật sự là thời gian nghỉ ngơi giữa trưa quá ngắn, tất cả mọi người phải gọi đồ ăn bên ngoài trước, như vậy mới có thể ăn xong càng sớm càng tốt trong giờ giải lao, để có thể dành ra nhiều thời gian nghỉ ngơi hơn.

“Tiểu Trâu, trưa nay cô ăn gì?”

“Chúng tôi định gọi salad của một cửa hàng đồ ăn nhanh, cô có muốn đặt cùng không?”

Cô gái trẻ tên Tiểu Trâu nhìn tin nhắn trên điện thoại, nhanh chóng mở trang trả lời: “Tôi gọi đồ rồi, mọi người ăn đi.”

Trả lời xong, Tiểu Trâu vội vàng thoát ra, chuyển trang trở lại giao diện của app giao đồ ăn Gấu Trúc.

Nhìn một con gấu trúc trắng đen nho nhỏ, dáng vẻ đáng yêu trên bản đồ, khoảng cách mình càng ngày càng gần.

585 mét, 456 mét, 265 mét, 124 mét, 60 mét…

Tiểu Trâu đứng phắt lên, nhận điện thoại.

“Chào anh, vâng, anh cứ đưa vào là được. Tôi đến quầy tiếp tân lấy. Cảm ơn.”

Tiểu Trâu vội vã rời khỏi văn phòng, mấy phút sau đã trở lại vị trí làm việc của mình, người xung quanh đều gọi đồ ăn theo nhóm, thỉnh thoảng lại có người ra ngoài lấy.

“Tiểu Trâu, cô gọi cái gì vậy?”

Đồng nghiệp nói chuyện đang tách đôi đũa dùng một lần ra, trước mặt đặt một bát lẩu Malatang đậm đà dầu mè, một bát lớn đầy dầu, bên trong nổi lên từng mảng dầu đỏ làm cho người khác nhìn thấy phải khiếp sợ.

Tiểu Trâu thần bí mở hộp thức ăn: “Một cửa hàng siêu ngon! Hôm nay suýt chút nữa là tôi không cướp được.”

Đồng nghiệp: “Đến mức đó sao? Hay là cô đến nếm thử món lẩu Malatang của tôi xem? Món lẩu Malatang Đông Bắc, mùi vị khá ngon.”

Tiểu Trâu giơ ngón trỏ ra hiệu: “No, no, no, cô không hiểu đâu.”

Sau khi Tiểu Trâu mở hộp cơm ra, đồng nghiệp lập tức khịt khịt mũi.

“Ôi, món gì mà thơm thế?”

Tiểu Trâu ra vẻ đắc ý: “Đương nhiên là... thịt lợn hấp và mề gà xào me!”

Thật ra còn có một bát rau trộn nhỏ, nhưng Tiểu Trâu là một loài động vật ăn thịt, đương nhiên đã bỏ qua món rau trộn có thể ăn ở bất cứ nơi đâu.

Sau khi Thời Nhiễm khai trương lại cửa hàng trên giao hàng Gấu Trúc, phần ăn trưa đã biến thành tự lựa chọn, mỗi ngày ba loại món mặn, ba loại món chay, chỉ xem khách hàng chọn cái gì.

Hôm nay Tiểu Trâu may mắn, mặc dù lúc vào một món mặn đã bán hết nhưng vẫn còn hai món mặn khác. Cho nên cô ấy đã nhanh tay chọn, ngoài ra còn chọn thêm một món chay khác để ăn kèm.

Chỉ thấy trong hộp cơm nho nhỏ, mấy miếng thịt lợn hấp lớn được sắp xếp ngay ngắn trong bát, bên ngoài những miếng thịt được phủ một lớp gạo với tương đỏ, bóng loáng động lòng người. Bên cạnh còn đặt hai cái bánh lá sen nho nhỏ như vỏ sò. Một bát mề gà xào me có mùi thơm vô cùng đặc biệt, mùi chua xông vào mũi, lúc Tiểu Trâu rút đũa ra cũng không nhịn được nuốt một ngụm nước miếng.

Món ăn được bán hôm nay vô cùng hấp dẫn, Tiểu Trâu vội vàng gắp một đũa mề gà xào me trước.

Vào miệng chính là vị chua xông thẳng vào vị giác, kế đến là vị cay nhẹ, me giòn chua dịu, mề gà thơm và dai dai. Đến khi ăn xong, vị cay của ớt ngâm vẫn còn đọng lại ở trong khoang miệng.

Một miếng này, trong nháy mắt đã kích thích sự thèm ăn của Tiểu Trâu.

Đồng nghiệp ở bên cạnh đột nhiên cảm thấy món lẩu Malatang này của mình không còn thơm nữa.

“Tiểu Trâu, cô gọi món gì vậy? Thơm quá.”

Tiểu Trâu vui vẻ cầm bánh lá sen kẹp thịt lợn hấp: “Chính là cửa hàng hôm qua, cửa hàng tôi đặt bánh Trung thu ấy.”

Đồng nghiệp không thể tin được: “Là cửa hàng đó sao?”

Tiểu Trâu: “Đúng vậy, chính là cửa hàng mà cô nói là bán đồ ăn không ngon đó, họ còn làm bánh Trung thu nữa, bánh Trung thu chắc chắn cũng không ngon.”

Đồng nghiệp: …

Tiểu Trâu cắn một miếng bánh lá sen kẹp thịt lợn hấp thật to. Chà, bánh lá sen mềm, thịt lợn hấp thơm ngon. Cô ấy còn ghi chú bảo chủ quán bỏ thêm một ít dầu ớt, dầu ớt thêm vào trong bánh lá sen, vị cay cay, phối hợp với mùi thơm của thịt lợn hấp, gạo mềm đẫm sốt bao quanh thịt ba chỉ, dậy mùi thơm nồng.

Đồng nghiệp nhịn rồi lại nhịn, rốt cuộc không nhịn được nữa.

“Tiểu Trâu thân yêu, tiểu tiên nữ… Hôm qua là tôi nói sai.”

Tiểu Trâu vô cùng đắc ý: “Đây, cô tự gắp đi… Đừng gắp nhiều như vậy!”

Đồng nghiệp vội vàng nhét một miếng thịt lợn hấp vào miệng, cả người ngây ra.

Sao lại ngon đến thế! Vị mặn mềm mại, thịt mỡ mềm mà không ngấy, gạo dẻo không bị khô, hương thơm đặc biệt kéo dài.

“Tôi sai rồi! Tôi thật sự sai rồi!”

Hôm qua tại sao cô ấy có thể chỉ vì một cửa hàng nhỏ lại bán quá nhiều sản phẩm mà đoán người ta làm ăn không tốt chứ? Đúng rồi, trưa hôm qua Tiểu Trâu ăn món gì nhỉ?

Là gà nước bọt và cà tím vị cá!

Huhuhu, bỏ lỡ mất một cơ hội tốt.

Cô ấy thích ăn cà tím nhất đó!

Đồng nghiệp tỏ vẻ hối hận: “Sớm biết thế thì hôm nay tôi đã không ăn lẩu Malatang rồi.”

Ăn một miếng thịt như vậy, cô ấy phải làm sao để ăn hết số lẩu Malatang còn lại đây!
Bạn cần đăng nhập để bình luận