Tôi Kế Thừa Tứ Hợp Viện Nấu Ăn Siêu Ngon

Chương 127: Nấm Bào Ngư, Viên Khoai Lang 4

Trại Linh và một đám mèo xem náo nhiệt ở bên cạnh, mèo gầy thò đầu ra, vẻ mặt đầy sự hào hứng

“Cuối cùng cũng được thở phào nhẹ nhõm!"

Mèo gầy cọ vào người Trại Linh, nói những lời khen không cần tiền với Trại Linh.

“Đại ca giỏi quá! Tư thế lấy đi may mắn của bà Ngô ban nãy thật oai hùng và đẹp trai!”

Cơ mà không ngờ quả báo của người này đến nhanh như vậy!

Người ở khu phố cổ rất đông, bên phía bà cụ Mập vừa cãi nhau thì lập tức xuất hiện một đống người.

Ở đây lâu rồi, mọi nhà đều biết những vụ bất hòa của nhau, lúc này cũng không tránh khỏi việc phổ cập khoa học với nhau, từng người ăn dưa.

"Nghe nói lúc trước bà Ngô và gia đình của thím Mập cùng ở một viện, nhưng sau đó lại cực kỳ mâu thuẫn nên mới dọn đi."

"Tại sao? Dù gì cũng chỉ là kiểu anh lấy của tôi một củ tỏi, tôi dùng một chút dầu của anh thôi."

"Nhưng mà bà Ngô này đúng là không chú ý, đổ rác ở cửa nhà người ta làm chi. Lúc trước mỗi lần tôi đi qua bên đó, luôn thấy trước cửa có một đống rác.”

“Không chỉ như vậy, hồi bữa khu phố còn phạt người của nhà này, nói bọn họ không làm vệ sinh.”

"Quá oan uổng rồi, nhưng mà chắc lần này sẽ phạt bà Ngô nặng hơn."

...

Những người ăn dưa ở khu phố cũ đều thích náo nhiệt, vì vậy cho đến khi Thời Nhiễm và dì Vương đi đến nhà chị Phùng, nhóm bà cụ này vẫn còn ngồi bàn tán nhiệt tình về đề tài này.

Thời Nhiễm có một thói quen của đầu bếp đó chính là đến nhà ai cũng thích mang theo chút đồ ăn. Giống như khi cô còn nhỏ, hàng xóm qua lại với nhau, đồ ăn luôn là thứ thuận lợi và nhanh nhất để bắt đầu một đề tài nào đó.

Hôm nay đi đến nhà chị Phùng, quả nhiên trong tay cô là nấm chiên mềm và viên khoai lang đỏ.

Nấm chiên mềm được làm bằng cách xé nấm bào ngư, nhúng bột rồi bỏ vào chảo chiên, cách làm đơn giản nhưng rất ngon. Ngoài giòn trong mềm vĩnh viễn là yêu cầu hàng đầu của đồ chiên, bên ngoài nấm chiên mềm là một lớp cháy xốp giòn, bên trong là nấm bào ngư vẫn còn giữ nước.

Sự béo ngậy của đồ chiên kết hợp với nấm bào ngư tươi ngon, chấm với muối vừng và bột ớt, đây là đồ ăn vặt mà Thời Nhiễm thích khi cày phim.

Viên khoai lang là món mà Thời Nhiễm dùng khoai lang nghiền nặn thành hình cầu nhỏ rồi cho vào chảo dầu, xuất hiện viên có màu sắc cháy vàng, ngoài giòn trong mềm, Thời Nhiễm còn chọn mấy viên cho phô mai vào bên trong, như vậy thì khi tách đôi viên khoai lang đã chiên xong, ở giữa sẽ có phô mai kéo sợi. Hương vị ngào ngạt nhưng lại không mất đi vị ngọt mềm của khoai lang.

Dì Vương hơi không hiểu: “Chẳng phải con muốn tuyển người sao? Vậy con trực tiếp quyết định với chị Phùng không phải là được rồi sao? Cần gì phải tự mình đi một chuyến."

Thời Nhiễm: “Nếu con hỏi, chị Phùng chắc chắn sẽ đồng ý ngay. Nhưng mà, dì đừng trách con nghĩ nhiều, con buôn bán nhỏ, nhận người không cần gì nhiều, chỉ cần yên ổn."

Dì Vương hiểu rõ, một mình chị Phùng thì tất nhiên không có vấn đề gì, nhưng nhắc đến nhà chị ấy, quả thật không thể nào yên ổn.

“Vậy con chỉ cần trực tiếp từ chối cô ấy là được rồi mà?"

Thời Nhiễm có chút bất đắc dĩ: “Tại vì chị ấy làm việc cũng không tệ lắm, con nghĩ nếu vấn đề trong nhà chị ấy không lớn, con cũng không muốn thay đổi người thường xuyên.”

Những cái khác không nói, chị Phùng thật sự làm việc khá nhanh nhẹn, tôm hùm đất kia xử lý cực kỳ sạch sẽ. Tính sổ cũng rất nhanh, ướp thịt gì đó còn có thể phụ Thời Nhiễm một chút, có một vài chi tiết Thời Nhiễm nói qua một lần sẽ không cần phải nói lại lần thứ hai.

Thời Nhiễm cảm thấy mình là một người lười, đồ sống không bằng đồ chín. Loại chuyện phiền toái như là tuyển người tốt nhất là nên giải quyết một lần.

Hai người đã đến nhà của chị Phùng, kết quả vừa vào cửa liền phát hiện trong nhà chỉ có một mình chị Phùng.

Chị Phùng đang quét nhà, nhìn thấy Thời Nhiễm và dì Vương đến đây còn giật mình, nhanh chóng mời bọn họ vào nhà.

Thời Nhiễm bước vào cửa đánh giá một chút, nhà của chị Phùng trang trí không được coi là tỉ mỉ, nhưng lại vô cùng sạch sẽ. Bàn ghế được sắp xếp gọn gàng, nền đất ở trong nhà cũng sạch sẽ sáng sủa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận