Tôi Kế Thừa Tứ Hợp Viện Nấu Ăn Siêu Ngon
Chương 236: Di Sản 1
Nước mắt của người đàn ông cầm đầu rơi rào rào: "Cháu chỉ về muộn có một chút thôi mà đã nghe nói chú đi rồi. Chú ơi, khi còn bé chú còn bế cháu mà!"
Anh ta vừa khóc vừa đè đầu hai đứa bé bên cạnh mình xuống để chúng nó dập đầu: "Mau qua đây, dập đầu lạy ông nhỏ của các con một cái đi. Đây chính là ông nội ruột của các con đó."
Biểu cảm trên mặt Thời Nhiễm đã trở nên chết lặng. Đời trước cô cũng đã từng chứng kiến tình tiết này rồi.
Từ sau khi người kia giao tứ hợp viện cho một người bà con xa là cô, mấy người vai dưới có quan hệ gần gũi luôn hận không thể ăn tươi nuốt sống cô luôn.
Lời có thể tuôn ra còn nhiều hơn cảnh tượng này nhiều.
Tiểu Mai mặc đồ tang màu trắng quỳ trước linh cữu, không mảy may phản ứng gì với cái nhà bất thình lình nhảy ra này.
Người đàn ông đảo tròng mắt một vòng rồi bắt đầu chĩa mũi tấn công vào Tiểu Mai.
"Cô gái à, cô là một cô gái tốt. Khi còn sống chú tôi luôn nhờ ơn cô, cả nhà chúng tôi đến đời sau cũng sẽ còn nhớ rõ. Đây là hai đứa nhỏ nhà tôi, để bọn nó gọi cô một tiếng chị nhé, cũng là để cảm ơn sự quan tâm chăm sóc của cô nhiều ngày qua."
Lời này thốt lên thật đúng là không biết xấu hổ. Từ khi tới đây đến giờ anh ta luôn làm lơ Tiểu Mai cơ mà.
Dì Vương sợ Tiểu Mai bị lừa nên vội vàng đi lên đáp bằng giọng điệu quái gở: "Cậu cũng kỳ quái thật đấy. Khi còn sống chú cậu chưa từng nhắc đến cậu lần nào, sao cậu có thể chứng minh mình là cháu của Giả Dã Minh được? Mà nếu cậu là cháu của ông Giả thật thì sao bao nhiêu năm qua những người hàng xóm như chúng tôi lại chưa từng thấy cậu bao giờ vậy? Cậu không phải là đồ giả mạo đấy chứ?"
Người đàn ông ngay lập tức khóc tiếp: "Chẳng phải là do điều kiện nhà tôi cũng không tốt sao? Hơn nữa thế hệ trước có ân oán cả đời nên chúng tôi mới ít lui tới đấy chứ?"
Chỉ có trong lòng một mình anh ta mới biết rõ. Cái gì mà ân oán của thế hệ trước chứ? Thật ra là khi cha anh ta còn sống thì hai nhà vẫn có qua lại với nhau. Nhưng sau khi cha anh ta chết, anh ta cảm thấy người chú này của mình không có con cái gì, tương lai lỡ bị bệnh chẳng phải anh ta sẽ phải chăm sóc à?
Tất nhiên là anh ta không vui khi làm vậy rồi.
Thế nên đã tự mình cắt đứt liên lạc.
Ngay cả chuyện ông Giả qua đời cũng là do một lần tình cờ anh ta mới biết được.
Ngay khi biết chuyện một cái là anh ta đưa con cái tới đây liền. May mà vẫn kịp tham dự lễ tang, tất cả mọi chuyện vẫn chưa ngã ngũ.
Biểu hiện của anh ta cực kỳ đau buồn: "Khi tôi còn bé chú còn nói sẽ nhận tôi làm con nuôi đấy! Tôi cũng đã nói với cha tôi nhất định mình sẽ dưỡng lão và lo ma chay cho chú rồi."
Thật ra thì lời này cũng không phải giả hoàn toàn. Đúng là thời còn trẻ ông Giả từng có suy nghĩ như vậy thật. Nhưng sau đó thấy các anh em đều không đồng ý nên ông cũng thôi.
Bây giờ người đàn ông kia nhắc lại chuyện này chẳng qua là vì cảm thấy nhà mình không chiếm được chút lợi lộc gì nên muốn tìm kiếm một chút đồng cảm mà thôi.
"Khi chú còn sống tôi không làm tròn chữ hiếu. Chú đi rồi nhất định tôi phải đưa chú một đoạn mới được!"
Người đàn ông lại tiếp tục vừa khóc vừa cầu, khiến hiện trường buổi đám tang loạn thành một đống.
Dì Vương cũng không phải là người dễ nói chuyện. Bà cực kỳ chán ghét người đàn ông giả vờ giả vịt này: "Khi chú cậu còn sống cậu không đến, ngày lễ ngày tết chẳng thấy mặt cậu bao giờ. Bây giờ chú cậu đi rồi cậu lại tới giả vờ giả vịt làm cháu ngoan hiếu thảo. Cậu nghĩ mọi người không nhìn ra cậu muốn làm gì thật à?"
Ông Giả không có con cái gì, lại mở một cửa hàng sửa xe đã rất nhiều năm nên tất nhiên cũng có một khoản tiền tiết kiệm nho nhỏ.
Chẳng qua là người đàn ông này cho rằng số tiền đó rất lớn nên mới mặt dày chạy tới đây tranh giành một khoản ấy mà.
Nhưng dì Vương cũng biết rõ mặc dù ông Giả có tiền nhưng phần lớn cũng đã tiêu mất rồi.
Trước kia lúc còn chưa bị bệnh chưa bị tai nạn thì ông tiêu tiền tài trợ mấy người giống Tiểu Mai vậy. Sau đó bệnh tật ập xuống lại tiêu tốn vào bệnh viện chạy chữa.
Đến bây giờ có lẽ cũng chẳng còn dư lại là bao.
Nhưng dì Vương biết chứ cháu của ông Giả lại không biết.
Thân là một người sức dài vai rộng, anh ta có muốn kể lể với người khác về chuyện mình khó khăn cũng chẳng dễ dàng gì.
Anh ta biết rõ dì Vương không dễ chọc nên quyết định tập trung mục tiêu lên Tiểu Mai.
Tiểu Mai vốn đang quỳ nghiêm chỉnh trước linh cữu lại bị người khác kéo một cái. Người đàn ông kia vừa kéo Tiểu Mai vừa nói cảm ơn, còn vừa nháy mắt cho hai đứa con của mình để chúng nó cũng tới quỳ lạy.
Anh ta cảm thấy chỉ cần nhà mình chiếm được vị trí đầu tiên trong đoàn đưa tang thì sau này nói chuyện tài sản để lại cũng là chuyện hợp lẽ.
Thời Nhiễm thấy anh ta chạy tới gạt Tiểu Mai ra thì rất tức giận. Trại Linh ngăn cô lại: "Để tôi lên cho."
Bạn cần đăng nhập để bình luận