Tôi Kế Thừa Tứ Hợp Viện Nấu Ăn Siêu Ngon
Chương 206: Mì Cá Vàng 2
Thời Nhiễm vốn đã ăn như mèo, sức ăn của Trại Linh và cô gần như nhau, một bát là đủ ăn, nhưng bây giờ anh đã trở thành một chàng trai cao lớn, chút ấy là không đủ.
Thời Nhiễm cam chịu số phận: "Muốn ăn cái gì?"
Lần đầu tiên, Trại Linh nhận ra làm người lại thoải mái như vậy: "Ăn cá!"
Lúc làm mèo tuy cũng có lộc ăn nhưng so ra vẫn kém bây giờ có thể gọi món!
Anh có thể gọi món mình muốn ăn mỗi ngày, cũng có thể ăn một món nhiều ngày!
Anh muốn nếm thử cả một trăm tám mươi loại cá!
Thời Nhiễm xắn tay áo lên: "Ăn như thế nào?"
"Làm mì cá!"
Trại Linh đi theo Thời Nhiễm được ăn không ít đồ ăn ngon, nuôi cái miệng đến nỗi kén ăn hơn không ít. Lúc trước Thời Nhiễm từng làm mì cá cho một bạn nhỏ mập mạp bị khó tiêu ăn, anh cũng đã ăn một miếng nhỏ.
Hương vị đó quả thực khiến anh phải nhớ thương.
Thời Nhiễm lấy một con cá vàng từ trong tủ lạnh ra: "Được rồi, ngồi đi."
Khi làm mèo, lúc Trại Linh bị ốm, anh thích ngồi xổm trong bếp xem Thời Nhiễm nấu ăn, nhất là món cá, anh giống như xem một chương trình phát sóng trực tiếp, vui vẻ đến muốn khò khè khò khè hai tiếng.
Thời Nhiễm đeo tạp dề, cắt con cá vàng thành lát, dùng dao phay băm nhỏ cá, thêm chút thịt để trung hòa vị, băm đến nhuyễn ra rồi dùng dụng cụ ép cá đã băm nhuyễn vào trong nước sôi, nhìn có vẻ như đã xong làm mì cá.
Tiếp theo cô cho thịt cá vào xào chín, cho canh gà xuống dưới, cho mì cá vào trong bát canh gà rồi rưới thịt đã xào kỹ lên trên.
Một tô mì cá vàng dù chưa làm xong đã có thể ngửi thấy hương vị tươi ngon của cá và vị đậm đà của canh gà.
Trại Linh kích động đến mức ngồi không yên: "Xong chưa, xong chưa, xong chưa..."
Thời Nhiễm lấy một cái bát lớn ra, dọn bàn cho anh. Trại Linh gấp gáp không chờ nổi, nhưng lúc trước Thời Nhiễm có cách dạy mèo, hoàn toàn không để anh hình thành thói quen giành giật thức ăn, miễn là cái bát còn ở trong tay Thời Nhiễm thì Trại Linh sẽ không cướp lấy.
Thời Nhiễm đưa đũa cho anh: "Ăn đi!"
Trại Linh vội vàng dùng đũa gắp một miếng mì cá, sợi mì làm từ chả cá nguyên chất vừa mềm vừa dai, mùi vị tươi mới của thịt không thể cưỡng lại được, hương vị của canh gà hòa quyện vô cùng hoàn hảo…
"Ngon quá!"
Thời Nhiễm nở nụ cười, nghĩ lại thì đây cũng là một trải nghiệm kỳ diệu trong đời, cô vậy mà lại có thể nghe thấy mèo của mình chính miệng nói ăn ngon.
Một bát mì cá thơm mềm, miếng canh cuối cùng cũng rất thơm ngon, Trại Linh ăn xong vẫn cảm thấy chưa đủ nhưng Thời Nhiễm không làm nữa.
"Buổi tối còn ăn cơm nữa chứ."
Trại Linh đặt bát đũa xuống, thấy Thời Nhiễm đang bận rộn dọn dẹp phòng bếp, anh cũng chủ động ngỏ ý muốn giúp đỡ.
Nhưng bây giờ Thời Nhiễm nhìn anh vẫn chưa quen, cần thời gian suy nghĩ xem nên thu xếp cho anh như thế nào nên đành phải đuổi anh ra ngoài: "Cậu đi xem người ta sửa nhà đi."
Trại Linh suy nghĩ một chút rồi đi ngay, đây là nhà của anh, lúc anh còn làm mèo đã không thích một số thiết kế của công nhân, đúng lúc bây giờ nói ra.
Đùa chứ, trên đời này làm gì có ai hiểu nên sửa căn nhà này như thế nào hơn anh?
Vì vậy, Thời Nhiễm còn chưa được yên tĩnh bao lâu thì công nhân đã chạy tới tố cáo: "Cô chủ nhỏ, cô xem một chút đi, chúng tôi không thể thực hiện phương án mà bạn trai cô nói..."
Từ kết cấu đến chạm trổ, phương án ban đầu của họ đã rất phức tạp rồi, bây giờ lại có thêm một kẻ gây rối.
Lúc này Thời Nhiễm vỗ đầu một cái mới nhớ ra, Trại Linh chẳng phải là trạch linh sao? Trước đó cô đã đoán ra được nhưng đối phương ở trong hình dạng một con mèo quá lâu nên cô đã quên mất thân phận này của anh.
Nhưng…
Bạn trai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận