Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 120

Chương 121: Đây là trùng hợp?

“Bà nội, Lâm Chính gây khó dễ cho nhà chúng ta như vậy, suýt chút nữa hại bố cháu ngồi tù, cháu nhất định không bỏ qua cho cậu ta!”, Tô Mỹ Tâm nghiến răng nghiến lợi nói. 

“Yên tâm đi, Mỹ Tâm, ông hai nhà họ Liễu sẽ xử lý Lâm Chính”. 

“Vẫn không đủ, bà nội, cháu vẫn muốn xử lý cả con nhỏ đê tiện Tô Nhu kia nữa, còn cả Tô Quảng, Trương Tinh Vũ! Cả nhà bọn họ đều đáng chết!”, Tô Mỹ Tâm ác độc nói. 

Bà cụ Tô nhíu mày. 

“Mỹ Tâm, nói thế nào Tô Quảng cũng là chú tư của chúng ta, Tô Nhu cũng họ Tô, chúng ta làm vậy không tốt lắm đâu”, Tô Dư ở bên cạnh thực sự không nhịn nổi nữa. 

Trước kia cô ta cũng có rất nhiều bất mãn với Lâm Chính, cười cợt châm chọc anh, nhưng đó cũng chỉ là đối phó với Lâm Chính. Tô Dư không hận thù gì nhà Tô Nhu, nhiều lắm là ghen ghét với nhan sắc của Tô Nhu mà thôi. 

Nhưng cô ta vừa nói xong, lập tức dẫn đến sự bất mãn của đám Tô Mỹ Tâm, Tô Trân. 

“Tô Dư, chị nói vậy là sao? Cả nhà Tô Nhu có đức hạnh thế nào chị không biết à? Nếu không phải vì bọn họ, Lâm Chính có kiêu căng như vậy không? Em dám chắc chuyện hôm qua Tô Nhu cũng có phần!”, Tô Mỹ Tâm la lên. 

“Đúng vậy, Tô Dư, cháu là người nhà họ Tô chúng ta, ăn cơm nhà họ Tô, cháu đừng có nói giúp người ngoài! Chẳng lẽ… cháu bênh vực cho gia đình Tô Nhu?”, Tô Trân liếc nhíu mày, lạnh lùng nói. 

Nghe vậy, sắc mặt Tô Dư trắng bệch. 

Bà cụ Tô cũng liếc mắt nhìn cô ta, nói: “Được rồi, đừng nói nữa, thằng hai và thằng ba có lẽ sắp về rồi, đi chuẩn bị đi”. 

“Vâng thưa bà nội (mẹ)!”. 

Mọi người lại bận rộn trở lại. 

Lúc này, một người họ hàng nhà họ Tô chạy vào. 

“Bà nội, ông hai đến rồi!”. 

“Ồ?”. 

Bà cụ Tô sửng sốt, vội nói: “Mau mời vào!”. 

Nhưng trong lúc nói, ông hai Liễu đã dẫn người hùng hổ đi vào. 

“Khiếu Sinh à, sao mới sáng đã qua đây rồi? Thế nào, nghiên cứu phương thuốc sao rồi?”, bà cụ Tô mỉm cười hỏi. 

Nhưng sắc mặt ông hai Liễu đen như than, đập mạnh tờ báo lên bàn. 

Rầm! 

Tiếng đập bàn vang lên thật to. 

“Nhà họ Tô, các người được lắm! Dám đùa bỡn tôi? Rốt cuộc các người có ý gì? Hôm nay, các người không cho Liễu Khiếu Sinh tôi một lời giải thích, Liễu Khiếu Sinh tôi nhất định sẽ khiến nhà họ Tô biến mất khỏi Giang Thành!”. 

Nghe vậy, người nhà họ Tô đứng xung quanh ngây người ra. 

Bà cụ Tô vội vàng đi tới, cầm tờ báo trên bàn lên xem. 

“Không thể nào! Không thể nào! Chuyện này không thể nào! Tôi chưa để bất cứ ai xem qua phương thuốc đó! Chuyện này tuyệt đối không thể nào!”. 

Bà cụ Tô hét lên thê lương, cả người ngồi tê liệt dưới đất, gần như sắp ngất đi. 

“Mẹ, mẹ không sao chứ?”, Tô Trân vội vàng chạy tới đỡ. 

Tô Mỹ Tâm run rẩy cầm tờ báo dưới đất lên, xem qua, cả người cũng như bị sét đánh, gần như mất hồn. 

“Vì sao… lại như vậy?”, cô ta run rẩy nói. 

“Nhà họ Tô các người giỏi lắm, bán phương thuốc này cho tôi xong lại bán cho người khác? Hay lắm! Hay lắm! Ha ha, lần này Liễu Khiếu Sinh tôi bị mấy người đùa giỡn như khỉ rồi!”, ông hai Liễu tức giận quá mà cười, vẻ mặt vô cùng dữ tợn. 

“Ông hai, ông nghe tôi giải thích, trong chuyện này chắc chắn có vấn đề!”, bà cụ Tô vội vàng đứng dậy. 

“Vậy bà nói xem là vấn đề gì?”, ông hai Liễu hung hăng trừng bà ta. 

Bà cụ Tô há miệng, nhưng lại không nói nên lời. 

“Tôi nghĩ phương thuốc này chỉ có nhà họ Tô các người có thôi đúng không? Đang yên đang lành sao người khác cũng có? Bây giờ Tập đoàn Dương Hoa đã đăng ký bản quyền sáng chế, phương thuốc này trong tay tôi chỉ là một tờ giấy vô dụng! Bà cụ Tô, kế hoạch lần này của nhà họ Liễu tôi uổng công rồi, nhà họ Tô các ngày cũng xong đời rồi. Tôi cho các người một ngày, trong vòng một ngày, nếu các người không thể cho tôi một câu trả lời thỏa mãn, nhà họ Tô các người ai cũng không thoát được đâu!”, ông hai Liễu hừ lạnh lùng, sau đó phất tay rời đi. 

“Ông hai!”. 

Người nhà họ Tô vội vàng gọi với theo. 

Nhưng không giữ được người. 

“Bà nội… bây giờ phải làm sao?”, Tô Mỹ Tâm sốt ruột, run giọng nói: “Bây giờ ông hai Liễu nổi giận rồi, không những ông ta muốn đối phó với chúng ta, bố của cháu… e là cũng không ra được nữa, bây giờ phải làm sao?”. 

“Đừng sốt ruột, để bà nghĩ xem, để bà nghĩ xem…”, bà cụ Tô khẩn thiết lẩm bẩm. 

Vẻ mặt bà ta đột nhiên nghiêm túc lại, hạ giọng hỏi: “Các con không cảm thấy chuyện này thật trùng hợp sao?”. 

“Cái gì trùng hợp?”. 

“Vì sao thuốc mà Tập đoàn Dương Hoa đưa ra cũng là thuốc chữa nhồi máu não?”. 

“Bà nội, ý bà là… phương thuốc của bọn họ là đánh cắp từ chúng ta?”. 

Bạn cần đăng nhập để bình luận