Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 91

Chương 92: Bị xua đuổi

Hai người một xướng một hòa, thái độ này rõ ràng là muốn đuổi Lâm Chính đi. 

Tô Nhu tỏ ra mất tự nhiên, vội hạ giọng nói: “Hai bạn đừng như vậy… Mình sẽ bảo anh ấy đi…”. 

“Ái chà, Tiểu Nhu, bọn mình cũng chỉ muốn tốt cho cậu, nếu không lát nữa người đó đến, thấy chồng cậu ở đây, chỉ sợ chồng cậu sẽ chết càng thảm!”, Tiểu Nhiễm che miệng cười nói. 

“Bọn mình cứu anh ta đấy chứ, cậu nghĩ bọn mình cố ý khiến anh ta bẽ mặt à? Bây giờ anh ta xéo đi rồi chỉ có lợi với anh ta, nếu không, đợi lát nữa anh ta muốn đi cũng không đi được”, Trương Hi cũng cười ha ha nói. 

Tô Nhu nhướng mày, vô cùng nghi hoặc. 

Cô không biết hai người bạn của mình rốt cuộc có ý gì, nhưng cô nhìn ra được từ đầu đến cuối, hai người bạn này luôn nhắm vào Lâm Chính. 

Rõ ràng Lâm Chính mới gặp mặt họ lần đầu, rốt cuộc bọn họ có ân oán gì muốn trút lên người Lâm Chính? 

Mà thôi, người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu. 

Tô Nhu lại đi về phía Lâm Chính. 

Mặc dù cô cảm thấy cái đầu trâu này không thể nào nghe lọt tai lời cô nói, nhưng dù gì cũng là vợ chồng với nhau. 

“Lâm Chính, xem như em xin anh, anh đi đi. Em sợ lát nữa sẽ xảy ra chuyện thật, em… em không giúp được anh…”, Tô Nhu do dự một lúc rồi nói. 

Ở đây đều là người quyền quý, nếu không phải chị Mai dẫn cô vào đây, cô thậm chí còn không bước qua được cánh cửa này. 

Cô và Lâm Chính đâu thể đắc tội với những người này. 

“Em đi về với anh”, Lâm Chính đứng dậy, nói. 

“Không được… Chị Mai giúp em hẹn với nhà đầu tư. Nhà đầu tư này rất quan trọng, em không thể bỏ lỡ cơ hội này, em không về như thế được”, Tô Nhu lắc đầu. 

“Anh nói rồi, anh sẽ giúp em”. 

“Anh còn giúp em thế nào được?”, tâm trạng Tô Nhu đột nhiên trở nên kích động: “Anh sống ở nhà em, dùng của nhà em, làm một công việc chưa được mấy ngày đã nghỉ, một xu thu nhập cũng không có, anh còn có thể giúp em thế nào được?”. 

“Tiểu Nhu, chỉ là em không hiểu anh, thật ra anh là…”. 

“Đủ rồi!”. 

Tô Nhu nghiến răng, phẫn nộ quát lên: “Em nói lại lần cuối, anh nghe cũng được, không nghe cũng được, đó là chuyện của anh. Bây giờ anh mau rời khỏi đây cho em…”. 

Nói xong, Tô Nhu quay mặt đi, khóe mắt còn có giọt nước long lanh. 

“Cút đi! Kẻ vô dụng!”, Tiểu Nhiễm hét lớn. 

“Nể mặt Tô Nhu nên bọn tôi không gọi bảo vệ, nhưng nếu anh còn không đi thì bọn tôi chỉ đành kêu người ném anh ra ngoài thôi!”, Trương Hi mỉm cười nói. 

“Nghe thấy chưa? Còn không mau cút!”. 

Chị Mai ở bên kia cũng đi tới, lớn tiếng quát. 

“Cái quái quỷ gì không biết, lại dám chạy đến cả đây!”. 

“Cũng không xem ở đây là đâu, đây là nơi mà một kẻ nghèo kiết xác như anh được đến hay sao?”. 

“Quản lý, quản lý, anh bị làm sao vậy? Sao ai cũng để cho vào đây? Mau đuổi anh ta ra!”. 

“Người này đúng là thối chết được!”. 

Người xung quanh chỉ trỏ, ai nấy đều khịt mũi khinh thường kẻ vô dụng Lâm Chính. 

Buổi tiệc lớn như vậy, mấy chuyện tồi tệ của Lâm Chính ai ai cũng biết, đương nhiên không ai xem trọng anh. 

Bất cứ ai cũng như vậy, hễ đã có thành kiến thì một người tốt ở trong mắt bọn họ cũng sẽ trở thành kẻ xấu tội ác tày trời. 

Bảo vệ được quản lý gọi tới. 

Lần này Lâm Chính cũng không bình tĩnh được nữa, trong mắt lóe lên vẻ tức giận. 

Sảnh tiệc vô cùng nhốn nháo, tiếng nhạc cũng không thể không dừng lại. 

Lúc này, một người đàn ông bước nhanh vào từ cửa chính. 

Người đàn ông mặc quần áo hiệu Armani, áo vest thẳng tắp, đầu tóc bóng lưỡng, vóc dáng cao lớn, bước đi mạnh mẽ, tiến thẳng về phía này. 

“Cậu Sở đến rồi!”. 

Có người kinh ngạc kêu lên. 

“Cái gì? Cậu Sở đến rồi?”. 

“Xin chào cậu Sở!”. 

“Cậu Sở, cuối cùng cũng gặp được cậu rồi!”. 

“Cậu Sở, cậu còn nhớ tôi không?”. 

… 

Các cậu ấm cô chiêu ở trong sảnh tiệc nhao nhao tiến tới, nhìn người đến với vẻ kích động và sùng bái. 

Tô Nhu cũng bị động thái lạ này gây chú ý, quay đầu sang, bấy giờ mới nhìn rõ người đến. 

“Sở Diêu Hàng?”, Tô Nhu kêu lên. 

“Nhu Nhu, anh biết ngay là em không quên anh mà!”, người đến, cũng chính là Sở Diêu Hàng cất tiếng đầy thâm tình. 

“Cậu ta là ai?”, Lâm Chính nhíu mày. 

“Bạn đại học”, Tô Nhu hạ giọng nói: “Ở đại học, cậu ta luôn theo đuổi em, nhưng bị em từ chối, sau này cậu ta bị người nhà bắt đi quân sự, em không gặp lại cậu ta nữa”. 

“Nhu Nhu, dạo này em ổn không?”, Sở Diêu Hàng nhẹ nhàng hỏi. 

“Cũng… cũng ổn…”, Tô Nhu theo bản năng dựa sát vào Lâm Chính, nói: “Sao cậu lại ở đây?”. 

Bạn cần đăng nhập để bình luận