Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 433

Chương 438: Tôi cược trong súng của anh không còn đạn

"Cái gì?" 

Đầu mọi người trắng xóa, không thể tin nổi cảnh này. 

Minh Vũ, Hoắc Kiến Quốc, đại sư Phong Liệt, Dược Vương, Liễu Như Thi... tất cả mọi người đều trợn tròn mắt. 

Không ai ngờ trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, Ứng Phá Lãng lại rút súng ra! 

Hắn có súng? 

Ngay cả Kiếm Vương cũng không ngờ đến! 

Ba phát đạn bắn trúng bụng Lâm Chính, ba vệt máu lập tức xuất hiện, máu tươi chảy ra. 

Cục diện xoay chuyển! 

Phát súng của Ứng Phá Lãng nhắm chuẩn Lâm Chính. 

Có điều may mà trong tình thế nguy hiểm Lâm Chính vẫn phản ứng kịp. Ba phát súng, hai phát trúng bụng, một phát trúng bả vai. Tránh được chỗ chí mạng, nhưng cho dù như vậy anh vẫn bị thương không nhẹ. 

Lâm Chính nhìn qua vết thương trên người mình, sắc mặt lạnh lẽo nhìn Ứng Phá Lãng. 

"Không được cử động!" 

Chỉ thấy Ứng Phá Lãng híp mắt hét lớn, chuẩn bị sẵn tư thế nổ súng. 

Lâm Chính dừng lại. 

"Ha ha, đã là thời đại nào rồi thần y Lâm, mà anh còn dùng võ công? Nắm đấm của anh có nhanh đến mấy cũng sao nhanh hơn được phát đạn của tôi?”, Ứng Phá Lãng giơ súng nhìn Lâm Chính mỉm cười hung ác. 

"Vậy thì anh có thể nổ súng bắn tôi không?", Lâm Chính mặt lạnh như tiền nhìn hắn nói. 

"Anh hy vọng tôi giết anh sao?" 

"Giết tôi? Chắc anh không giết được đâu? Chúng ta cược nhé!", mặt Lâm Chính vô cùng lạnh, hoàn toàn không quan tâm đến vết thương trên người mình. 

"Cược gì?", Ứng Phá Lãng nghi ngờ. 

"Tôi cược trong súng của anh không có đạn", Lâm Chính bình tĩnh nói. 

Hô hấp của Ứng Phá Lãng như ngừng lại, nhưng hắn nhanh chóng bình tĩnh lại, hắn cười nói: "Được thôi, anh muốn cược thì cứ việc, để xem anh có sẵn sàng dùng mạng mình để cược không?" 

"Không cần giả vờ nữa", Lâm Chính duỗi tay ra, lấy viên đạn trong vết thương ở bụng ra. 

Nơi đây đẫm mùi máu tanh. 

Nhưng Lâm Chính không hề nhíu mày. 

Mọi người nhìn mà sững sờ. 

Anh tiếp tục lấy hai viên đạn còn lại ra, sau đó ném xuống đất. 

Cạch! 

Viên đạn rơi xuống đất, phát ra tiếng động lạch cạch. 

"Loại đạn này là đạn đặc biệt, súng của anh cũng không phải súng bình thường. Nếu như trong súng của anh còn có đạn, anh sẽ không để tôi đứng đây nói vớ vẩn, mà sẽ không do dự nổ súng, Ứng Phá Lãng, anh vốn chỉ muốn giết tôi ngay lập tức, bây giờ sao anh mãi không làm vậy? Anh định dọa tôi hả?", Lâm Chính nhìn viên đạn trước mặt nói. 

Trong mắt Ứng Phá Lãng hiện lên sự kinh ngạc. 

Lâm Chính bước qua. 

"Dừng lại!" 

Ứng Phá Lãng hét lên. 

Nhưng Lâm Chính không hề dừng lại. 

Cuối cùng, Ứng Phá Lãng lại không kìm được, đột nhiên thò tay vào túi áo. Lập tức lấy ra một băng đạn dự bị, hoảng loạn nhét vào trong súng. 

Nhìn đến đây, tất cả mọi người đều phản ứng lại. 

Lâm Chính đoán đúng rồi. 

Súng trong tay Ứng Phá Lãng... không còn đạn nữa. 

Nhưng hắn vừa nhét đạn vào, tay vừa cử động, Lâm Chính đã lao đến đạp tay hắn xuống đất. 

"Á!" 

Cổ tay truyền đến cơn đau đớn tột cùng. Ứng Phá Lãng kêu rên thảm thiết. 

"Anh Ứng!" 

Mọi người vô cùng lo lắng, nhưng không ai dám ngăn cản. 

"Lúc trước anh đạp lên tay bạn tôi thế này, bây giờ tôi đạp lại, không quá đáng chứ?", Lâm Chính bình tĩnh nói. 

"Thần y Lâm... anh sẽ không chết tử tế...", Ứng Phá Lãng nghiến răng nghiến lợi, cánh tay kia dùng sức tóm lấy khẩu súng. Muốn nhắm họng súng vào Lâm Chính. 

Nhưng ngay giây sau, cái chân đạp lên cổ tay chợt di chuyển, lại đạp lên bàn tay còn lại. 

Lâm Chính dùng rất nhiều sức, dường như muốn nghiền nát tay hắn. 

"Á..." 

Ứng Phá Lãng đau đớn hét lên, cuối cùng ngất đi, không cử động nữa. 

"Cái gì?" 

Mọi người đều sững sờ. 

Sau khi Lâm Chính giơ chân lên, cánh tay của Ứng Phá Lãng đã hòa làm một thể với cây súng kia, hoàn toàn bị nghiền nát. Xương thịt hòa chung với xác súng, ai nhìn vào cũng thấy sởn tóc gáy. 

Nhưng Lâm Chính đương nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy. 

Anh lấy ra một cây châm bạc, đâm vào người Ứng Phá Lãng. 

"Á...", Ứng Phá Lãng run rẩy, tỉnh lại. 

Lâm Chính không hề do dự giơ chân lên, đạp lên bàn tay còn lại của hắn. 

"Đừng... đừng...", Ứng Phá Lãng yếu ớt kêu rên, trong mắt ngập tràn sự sợ hãi. 

Lúc trước hắn vô cùng thản nhiên và tự tin, bây giờ dáng vẻ đó đã hoàn toàn biến mất. 

"Không được", Lâm Chính lạnh lùng nói, sau đó dồn thêm lực. 

"Thần y Lâm, dừng tay". 

Minh Vũ chợt hét lên, vội vàng lao đến. 

Nhưng lời bà ta nói chẳng hề có tác dụng, Lâm Chính tiếp tục ấn xuống. 

Rắc rắc... 

Á..." 

Tiếng kêu thảm thiết của Ứng Phá Lãng lại vang lên. 

Hai tay hắn hỏng cả rồi. 

Sắc mặt Minh Vũ trắng bệnh, cả người run rẩy. 

Bà ta đã tưởng tượng ra được người nhà họ Ứng sẽ tức giận đến mức nào. 

Nhưng lúc này Lâm Chính chợt buông lỏng chân, nhặt lấy thanh kiếm gỗ bên cạnh, kề thanh kiếm gỗ sát bên cổ Ứng Phá Lãng, sắc mặt không hề thay đổi: "Bây giờ đã đến lúc tiễn anh lên đường rồi". 

"Gì cơ?" 

"Dừng tay!" 

"Tên họ Lâm kia! Cậu dám?" 

"Mau dừng tay lại cho tôi!" 

Mọi người kêu lên, sau đó vô số người lao vọt tới... 

Bạn cần đăng nhập để bình luận