Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 661

Chương 666: Nếu bộ phim thất bại thì phải làm sao?

"Mãn San nói có lý! Nói! Có phải cậu định làm vậy không?". 

Trương Tinh Vũ quay phắt lại, nổi giận đùng đùng, trừng mắt nhìn Lâm Chính. 

"Định làm vậy cái gì chứ?", Lâm Chính thầm siết chặt bàn tay, lạnh lùng hỏi. 

"Cậu còn giả vờ? Lâm Chính! Tôi biết tỏng ý định của cậu rồi, cậu thấy mình không với tới được Tiểu Dư, nên lại quay sang nhòm ngó con gái tôi chứ gì? Chắc không phải cậu định gạo nấu thành cơm, để Tiểu Nhu không ly hôn với cậu đấy chứ? Tôi nói cho cậu biết, nằm mơ đi! Chắc chắn hai đứa sẽ ly hôn! Nhà họ Tô chúng tôi không chào đón loại vô dụng như cậu! Cậu cũng không xứng ăn bám nhà họ Tô tôi!", Trương Tinh Vũ chỉ tay vào mặt Lâm Chính chửi bới. 

Lâm Chính ngạc nhiên. 

Không ngờ Trương Tinh Vũ lại nghĩ như vậy. 

"Sao thím có thể nói em rể như vậy chứ? Có khi đúng là Tiểu Nhu uống say, nên em rể đưa về thôi", Tô Dư vội nói. 

"Phải đấy cô, cô hơi độc miệng quá đấy! Hơn nữa người ta là vợ chồng hợp pháp, cho dù có đi nhà nghỉ thật thì đó cũng là quyền lợi vợ chồng chính đáng, có gì sai chứ?", Tào Tiểu Kiều ở bên cạnh cũng không nhịn được mà lên tiếng. 

Tống Kinh là do Lâm Chính giới thiệu cho bọn họ, bọn họ đương nhiên là cảm tạ ân đức của anh, gặp chuyện này cũng không thể khoanh tay đứng nhìn được. 

"Tiểu Dư, ở đây có chỗ cho con nói chuyện sao? Im ngay!", Lưu Mãn San lập tức quát Tô Dư. 

"Được lắm, ranh con mà cũng dám dạy dỗ tôi à? Chuyện nhà của tôi cô xía vào làm gì?", Trương Tinh Vũ tức giận, sắc mặt đỏ bừng, trừng mắt nhìn Tào Tiểu Kiều và Tô Dư. 

"Cháu chỉ thấy chướng mắt thôi, anh Lâm đã làm gì sai mà cô chửi anh ấy như vậy? Các cô cũng hơi quá đáng đấy!", Tào Tiểu Kiều cũng gân cổ lên, hai tay chống hông, lớn tiếng đáp lại. 

"Cô... cô...", Trương Tinh Vũ tức đến nổ phổi, chỉ muốn xông tới tát cho con ranh không biết trời cao đất dày này một cái. 

Đúng lúc này, Tô Thái ở phía sau trầm giọng lên tiếng. 

"Đủ rồi!". 

Cuối cùng mấy người cũng dừng cãi nhau. 

"Tinh Vũ, thím bớt nói mấy câu đi. Tiểu Dư, con cũng bảo cả bạn con nữa. Cãi thím con như chém chả, dù sao thím con cũng là trưởng bối, không biết lớn nhỏ, chẳng ra thể thống gì", Tô Thái nghiêm giọng nói. 

"Vâng bố", Tô Dư gật đầu. 

"Được rồi Tinh Vũ, Tiểu Nhu đã say khướt thế này, vợ chồng chú thím cũng mau đưa nó về đi. Trời lạnh thế này, nó lại mặc ít áo, cẩn thận kẻo cảm lạnh", Tô Thái trầm giọng nói. 

"Vâng anh", Tô Quảng gật đầu đáp. 

"Đi thôi! Lâm Chính, món nợ này tôi sẽ tính sổ với cậu sau!". 

Trương Tinh Vũ lạnh lùng lườm Lâm Chính, rồi cùng Tô Quảng đỡ Tô Nhu rời đi. 

Cả nhà họ rời khỏi khách sạn trước. 

Tô Thái cũng chẳng buồn nhiều lời với Lâm Chính, nói với Tô Dư: "Chúng ta vào thôi". 

"Lâm Chính, cậu vào cùng đi", Tô Dư kéo Lâm Chính, nói đầy mong đợi. 

"Thôi khỏi, làm ầm ĩ lên mất vui như vậy, tôi vẫn nên về đây", Lâm Chính lắc đầu từ chối. 

"Tôi xin cậu đấy, vào đi mà, tôi có rất nhiều lời muốn nói với cậu", đôi mắt Tô Dư lấp lánh ánh lệ, nhìn Lâm Chính đầy van nài. 

"Phải đấy anh Lâm, chúng tôi vẫn chưa cảm ơn anh một cách tử tế, sao anh có thể đi được chứ? Vào trong ngồi một lát đi, tôi còn muốn mời anh một ly rượu nữa", Tào Tiểu Kiều ở bên cạnh cũng khuyên nhủ, giọng nói nũng nịu. 

Lâm Chính do dự một lát, cuối cùng cũng thở dài, bình thản nói: "Được rồi, tôi vào ngồi một lát, nhưng bác cả đã có thành kiến rất lớn với tôi, nếu các cô ở cạnh tôi thì chắc là sẽ gây phiền phức cho tôi". 

"Cậu yên tâm đi, tôi sẽ giải quyết được phía bố mẹ tôi", Tô Dư lè lưỡi một cách nghịch ngợm, tâm trạng rất tốt. 

Lâm Chính mỉm cười bất lực, để mặc Tô Dư kéo đi. 

"Tiểu Dư, có chuyện gì vậy?". 

Vừa vào cửa, Lưu Mãn San và Tô Thái liền nhìn thấy Lâm Chính cũng theo vào, sắc mặt Lưu Mãn San lập tức sa sầm, lên tiếng hỏi. 

"Mẹ, Lâm Chính nhất định phải ở lại. Mẹ phải biết rằng chính em rể đã giới thiệu đạo diễn Tống Kinh cho con và Tiểu Kiều", Tô Dư lập tức đáp. 

"Con nói vớ vẩn gì vậy? Loại vô dụng như Lâm Chính mà quen biết được đạo diễn Tống sao? Con gái, con muốn bảo vệ cậu ta thì cũng không cần phải nói dối như vậy chứ?", Lưu Mãn San cảm thấy không vui. 

"Mẹ, con không nói dối, con nói thật mà, nếu mẹ không tin thì hỏi Tiểu Kiều đi", Tô Dư cuống lên. 

"Được rồi, được rồi, Mãn San, nếu Lâm Chính muốn vào thì mặc kệ cậu ta đi. Ở nơi như thế này thì đừng gây chuyện ồn ào, không những bất lịch sự, mà nếu gây thị phi cho con gái chúng ta thì phiền phức đấy", Tô Thái có chút mất kiên nhẫn nói. 

"Ông nói đúng", Lưu Mãn San gật đầu, lại trừng mắt nói với Lâm Chính: "Cậu mặt dày thật đấy, trước đó cậu đến cùng vợ cậu chứ gì? Bây giờ vợ cậu về rồi, cậu không vào được nữa, nên bảo Tiểu Dư nhà tôi đưa vào để mở mang tầm mắt chứ gì? Đúng là mưu mô!". 

Trong mắt bà ta, thì loại người như Lâm Chính chắc chắn sẽ không được mời, chỉ có thể đi cùng người khác. 

Lâm Chính không nói gì, cũng chẳng buồn chấp Lưu Mãn San. 

Nếu không nể mặt Tô Dư, thì anh đã về luôn rồi. 

Nhà Tô Thái có chỗ ngồi riêng, bọn họ vừa vào sảnh tiệc đã được nhân viên phục vụ dẫn lên tầng hai. 

Còn các khách mời hình như cũng phát giác ra gì đó, đều ngoảnh sang nhìn về phía này. 

"Ấy, kia chẳng phải là nữ chính và nữ phụ trong bộ phim mới của đạo diễn Tống sao?". 

"Nhìn có vẻ xinh đấy!". 

"Qua đó làm quen đi!". 

Các khách mời đều đưa mắt sang nhìn, có người còn chạy tới vây lấy Tô Dư và Tào Tiểu Kiều, xin chụp ảnh chung. 

Tô Dư và Tào Tiểu Kiều vô cùng ngại ngùng, bọn họ chưa đóng phim đã thành ngôi sao, sự khác biệt này cũng thật là lớn. 

Video bàn bạc của bọn họ và Tống Kinh ở nhà hàng đã lan truyền chóng mặt ở trên mạng, Tống Kinh cũng có ý muốn nâng đỡ cho bọn họ, làm tuyên truyền, đẩy độ hot cho bộ phim, thế nên không những không giấu giếm mà còn lửa cháy thêm dầu. Mấy ngày hôm nay, hai người họ đã trở thành vị khách quen thuộc trên tốp tìm kiếm của Facebook. 

Thấy con gái mình được mọi người vây quanh, Lưu Mãn San vô cùng đắc ý. 

Bà ta đưa mắt nhìn Lâm Chính, cười khẩy nói: "Thằng chó chết, nhìn thấy chưa? Con gái tôi đã là ngôi sao nổi tiếng rồi! Cậu còn nhớ những lời cậu từng nói với tôi không? Ha ha, loại người như cậu sau này chỉ có thể ngửa mặt lên ngưỡng mộ nhà chúng tôi thôi, bây giờ cậu còn gì để nói nào?". 

Lâm Chính không hề tức giận, bình thản hỏi: "Nếu bộ phim của Tô Dư thất bại thì phải làm sao đây?". 

"Sao có thể chứ? Cậu đang nằm mơ đấy à? Đạo diễn Tống coi trọng Tiểu Dư nhà tôi như vậy, sao có thể thất bại được chứ? Có phải đầu óc cậu không tỉnh táo không vậy?", Lưu Mãn San chán ghét nói. 

Lâm Chính lắc đầu, không tiếp lời. 

Đúng lúc này, không biết ai lớn tiếng kêu lên. 

"Đạo diễn Tống đến rồi!". 

Hội trường lập tức yên tĩnh hẳn. 

Đưa mắt nhìn qua, chỉ thấy Tống Kinh, Từ Nam Đống và một đám nam nữ mặc vest, trang sức lấp lánh bước tới. 

Bạn cần đăng nhập để bình luận