Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 218

Chương 220: Tôi không sao hết (1)

Từ Thiên rời khỏi buổi tiệc, mãi không quay lại khiến Lâm Chính thấy hơi bất ngờ. 

Lẽ nào do có việc nên ông ấy rời đi trước sao? Sao đi mà cũng không chào một tiếng vậy? Lâm Chính nhìn đồng hồ, lắc đầu rồi bắt đầu ăn đồ ăn. 

Từ Sương Huyền thì đang trò chuyện với bạn học của mình. Một nữ sinh tóc ngắn thấy Lâm Chính ngồi uống rượu một mình bèn nhếch miệng cười rồi bước tới. 

“Anh trai, anh tên gì vậy?” 

“Lâm Chính”, Lâm Chính mỉm cười. 

“Nhìn anh có vẻ cũng ít tuổi, anh là đàn em của chú Thiên hả?” 

“Không phải, tôi là bạn của ông ấy”. 

“Anh trẻ vậy mà là bạn của chú Thiên rồi sao? Chắc gia đình cũng khủng lắm nhỉ?”, nữ sinh tóc ngắn mắt sáng cả lên giống như nhìn thấy một con ếch vàng. Cô ta lập tức ngồi xuống bên cạnh Lâm Chính. 

Người có thể làm bạn với Từ Thiên thì không thể thuộc dạng tầm thường được. Thế nhưng Lâm Chính chỉ lắc đầu: “Gia đình tôi cũng chẳng có gì”. 

“Ồ? Vậy gia đình anh làm gì? Bố làm gì?”, cô gái mỉm cười, tưởng là Lâm Chính khiêm tốn. 

Lâm Chính chỉ nói rất chân thành: “Nhà tôi chẳng làm gì cả, mẹ tôi mất sớm, bố tôi thất nghiệp”. 

Dứt lời, cô gái đang cầm ly rượu trong tay bỗng run rẩy. Nụ cười tắt ngúm. 

“Vậy…Vậy sao anh lại quen với chú Thiên thế?”, cô gái tóc ngắn lại mỉm cười 

Lâm Chính suy nghĩ. Anh cũng không muốn để lộ ra mối quan hệ giữa mình và Từ Thiên nên nói đại: “Tôi biết một chút về y thuật, từng khám bệnh cho bố của Từ Thiên nên quen biết”. 

“Ồ! Anh chính là bác sĩ đó à?”, Từ Sương Huyền ngồi phía bên này bèn quay qua trợn tròn mắt nhìn Lâm Chính. 

Có vẻ như cuộc hội thoại giữa cô gái tóc ngắn và Lâm Chính được rất nhiều người quan tâm. 

“Cô biết tôi sao?”, Lâm Chính cảm thấy bất ngờ. 

“Tôi nghe chị mình nói. Nói rằng người bác sĩ đó đã chữa khỏi bệnh cho ông nội. Thật không ngờ lại là anh”, Từ Sương Huyền gật đầu. 

Dứt lời, người tên Phó Vũ bên cạnh bèn hừ giọng: “Vì vậy đây chính là gã bác sĩ ăn may không bằng cấp đó hả?” 

“Không, giờ có bằng cấp rồi nhé”, Lâm Chính thản nhiên nói. 

Giờ anh là hội trưởng Hiệp hội Đông Y Giang Thành rồi. Sao có thể nói là không bằng cấp được. 

Nhưng một giây sau. Rầm! 

Toàn bộ bát đũa, rượu bia trên bàn của Lâm Chính đều bị gạt sạch xuống đất. Tiếng vỡ vang lên loảng xoảng. 

Lâm Chính đang đưa tay ra lấy ly rượu phải khựng lại. Những người khác trong căn phòng cũng dừng nói chuyện, đồng loạt quay qua nhìn anh. 

Phó Vũ chộp lấy cổ áo của Lâm Chính, hừ giọng lạnh lùng: “Tôi còn tưởng anh là tên nào, thật không ngờ chỉ là một thằng hèn. Ai cho anh ngồi đây thế?” 

“Từ khi nào mà bác sĩ lại thở thành thằng hèn vậy?”, Lâm Chính chau mày, lạnh lùng hỏi. 

Anh biết vì sao Phó Vũ lại điên máu như vậy. Trước đó Từ Thiên đã chặn Phó Vũ khiến hắn cảm thấy mất mặt nên giờ ôm cục tức tức trong bụng. Phó Vũ lại không dám làm gì Từ Thiên nên định ra uy với Lâm Chính. Trước đó là Phó Vũ muốn thể hiện bản thân trước mặt Từ Sương Huyền, còn giờ chỉ đơn giản là hắn muốn lấy lại những gì đã mất. 

“Sao thế? Bác sĩ không phải là kẻ hèn sao? Ở đây ngoài anh ra, có ai mà nhà không có mấy chục triệu tệ chứ. Anh là bác sĩ phải kiếm bao nhiêu năm mới được từng đó? Trước mặt bọn tôi mà anh dám nói không phải thằng hèn à?”, một tên mập khác cười đểu. 

“Được rồi, sao mọi người có thể nói Lâm Chính như thế chứ? Dù sao thì anh ấy cũng từng cứu ông nội tôi, mọi người làm như vậy là được rồi”, Từ Sương Huyền cảm thấy không vui. 

“Được rồi, hôm nay là sinh nhật của Sương Huyền. Cô ấy là to nhất, mọi người đừng làm loạn nữa, nào nào, cạn ly!", đám đông nhao nhao hô hào. 

Phó Vũ nghe thấy vậy mới chịu buông tay nhưng ánh mắt thì vẫn vô cùng hung hãn. 

Trước đó Từ Thiên có mặt nên hắn còn kiêng dè. Giờ Từ Thiên không có ở đây. Lâm Chính cũng chẳng phải kẻ ghê gớm gì thì tại sao hắn không nắn anh cho sướng? 

Bạn cần đăng nhập để bình luận