Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 375

Chương 380: Ông đây đến rồi, dập đầu đi!

Hóa ra người xông vào phòng không phải ai khác, mà chính là Tào Uy. 

Lúc này, ông ta toát mồ hôi đầy đầu, thở hổn hển. 

Để có thể rời khỏi Giang Thành trước mười hai giờ, ông ta có thể nói là tranh thủ từng phút từng giây. Vừa nghe thấy Lâm Chính đến Karaoke Đế Cung, ông ta đã chạy từ Tập đoàn Dương Hoa đến đây. 

Nghe thấy giọng của quản lý Trình, Tào Uy nhíu mày, liếc ông ta: “Ồ, quản lý Trình, ông cũng ở đây à”. 

“Ông chủ Tào, ngọn gió nào đưa ông đến đây vậy?”, quản lý Trình vô cùng bất ngờ, hơn nữa nhìn Tào Uy thở hổn hển, chật vật không chịu nổi, ông ta cũng rất ngạc nhiên. 

Nhưng Tào Uy không muốn dài dòng với ông ta, nhìn sang Lâm Chính, ngay sau đó quỳ hai gối xuống đất, cúi đầu với Lâm Chính: “Chủ tịch Lâm, tôi… tôi biết sai rồi, tôi trịnh trọng xin lỗi cậu vì sự vô lễ và vô tri của tôi trước kia. Tôi sẽ rời khỏi Giang Thành trước mười hai giờ tối nay, hi vọng cậu có thể tha thứ cho tôi, cầu xin Chủ tịch Lâm tha thứ…”. 

Cảnh này vừa xuất hiện, trong đầu tất cả mọi người đều vang ầm một tiếng, nổ tung thành một mảnh trống rỗng. 

Quản lý Trình há miệng cực rộng, một lúc lâu sau vẫn không khép lại được. 

Cậu chủ Lôi cũng tròn mắt. 

“Chuyện… Chuyện… Chuyện này là sao? Đây là ai? Sao lại quỳ trước tên vô dụng của nhà họ Tô?”. 

“Còn có người quỳ trước tên ngốc này sao? Đúng là chuyện lạ”. 

“Thói đời này bị làm sao thế?”. 

Đám Hầu Tử, Quý Hào, Khương Vượng tỏ ra kinh ngạc. 

Nhưng cậu chủ Lôi lại dụi mắt liên tục, ngơ ngác nhìn người đang quỳ đó. 

“Người đó… hình như là Tào Uy của Hào Tình Thế Kỷ? Là ông ta sao? Là ông ta sao?”, cậu chủ Lôi không dám xác định. 

Bố cậu ta cũng có một căn nhà ở Hào Tình Thế Kỷ, nhưng ở rìa ngoài cùng, lúc mua nhà cậu ta cũng đi theo. Hai bố con và Tào Uy có duyên gặp mặt một lần, cậu ta còn nhớ bố cậu ta cung kính và cẩn trọng thế nào trước mặt Tào Uy. Bộ dạng đó không giống với khách đến mua nhà, ngược lại Tào Uy càng giống khách hơn. 

Tào Uy không quan tâm đến Lôi Phú Quý, hoàn toàn xem ông ta như không khí. 

Một nhân vật lớn như vậy mà lại quỳ trước đứa ở rể vô dụng là Lâm Chính? 

Đùa gì vậy? 

Lâm Tử Ngữ và Tô Tiểu Khuynh cũng rất kinh ngạc. 

“Là ông à?”. 

Lâm Chính liếc nhìn Tào Uy, thản nhiên nói: “Không phải tôi nói tôi không có hứng thú với ông sao? Bỏ đi, đến rồi thì tốt, chuyện của ông để sang bên đi, tôi có chút chuyện phải xử lý trước”. 

“Chủ tịch Lâm, chút chuyện nhỏ này sao để cậu nhọc công được, để tôi xử lý cho”. 

Tào Uy cười trừ, sau đó đứng dậy quay đầu lại, nhìn quản lý Trình, rồi nhìn những người xung quanh, lạnh lùng nói: “Quản lý Trình, chuyện này là sao? Chủ tịch Lâm ở đây chơi, ông đưa nhiều người đến đây như vậy làm gì?”. 

“À… Ừ…”, quản lý Trình há miệng, không biết nói gì mới phải. 

“À à cái gì?”, Tào Uy tát ông ta một phát. 

Bốp! 

Quản lý Trình hứng trọn cái tát, lùi về sau hai bước, ôm mặt không dám lên tiếng. 

Thấy cảnh này, đám cậu chủ Lôi lại trợn tròn mắt. 

“Thật sự là ông ta sao?”, cậu chủ Lôi ngơ ngác lẩm bẩm. 

“Đây… Đây là ai?”. 

Khương Vượng từ lâu đã vô cùng hoang mang. 

Lâm Tử Ngữ che miệng, ngẩn ngơ nhìn. 

Người này lại dám đánh quản lý Trình? Ông ta điên rồi?”. 

“Mau đưa người của ông cút đi! Tối nay miễn phí cho phòng này! Nếu ông không quyết định được thì bảo ông chủ của ông đến đây nói chuyện với tôi!”, Tào Uy tràn đầy khí phách nói. 

“Ông chủ Tào, thật ra chuyện này ông chủ tôi cũng không quyết định được…”, quản lý Trình nói, bộ dạng có nỗi khổ riêng. 

“Ông có ý gì?”, Tào Uy nhíu mày. 

Quản lý Trình lập tức tiến tới, nhỏ giọng nói vài câu. 

Tào Uy nghe thấy, vẻ mặt cũng rất khó coi. 

“Thế nào? Cậu chủ nhỏ kia có lai lịch rất ghê gớm à?”, Lâm Chính mỗi tay ôm một cô gái, hỏi. 

“Chủ tịch Lâm, có thể… có thể sẽ khá phiền phức”, sắc mặt Tào Uy thay đổi liên tục, cẩn thận nói. 

“Tào Uy, hình như ông lại để tôi thất vọng rồi”, Lâm Chính lắc đầu. 

Tào Uy run rẩy cả người, vội vàng cúi đầu: “Cậu Lâm, cậu cứ dặn dò, Tào Uy… Tào Uy… nghe theo cậu hết…”. 

“Dẫn cậu chủ nhỏ kia qua đây cho tôi”, Lâm Chính lạnh lùng nói. 

“A… Vâng…”, Tào Uy cũng cưỡi hổ khó xuống, đánh liều dẫn quản lý Trình đi bắt người. 

Quản lý Trình rất không tình nguyện, nhưng vẫn rời khỏi phòng. 

Tào Uy cũng đã cúi đầu, ông ta biết lần này mình đá phải tấm thép rồi. 

“Vạn tuế!”. 

Bọn họ rời đi, Lâm Tử Ngữ lập tức hoan hô. 

“Anh rể Lâm giỏi quá!”, nói xong, Lâm Tử Ngữ kéo mặt Lâm Chính lại, hôn lên má. 

Lâm Chính sững sờ. 

“Anh rể, may là có anh”, Tô Tiểu Khuynh khẽ giọng nói, sau đó đỏ mặt, lấy hết dũng khí hôn lên má kia của Lâm Chính. 

Lúc này, Lâm Chính là đại anh hùng trong lòng bọn họ. 

Lâm Chính cười gượng, không nói gì. 

Những người khác cũng như trút được gánh nặng, đồng thời cũng hết sức kinh ngạc. 

Bọn họ đã bao giờ nghĩ mình lại được người ở rể vô dụng này cứu đâu… 

“Anh… Anh rể Lâm, rốt cuộc anh có lai lịch gì? Người vừa rồi là ai? Sao đến cả quản lý Trình cũng dám đánh?”, Khương Vượng nhỏ giọng hỏi. 

“Những gì không nên hỏi thì đừng hỏi”. 

Lâm Chính bình tĩnh nói: “Các cậu về trước đi, ngoài ra nhớ rõ, sau này tôi không cho phép các cậu tiếp xúc với Tiểu Khuynh nữa! Rõ chưa? Nhất là cậu!”. 

Nói xong, Lâm Chính nhìn về phía cậu chủ Lôi. 

Cậu chủ Lôi rùng mình, sợ đến mức nhanh nhảu gật đầu, run lẩy bẩy. 

Cậu ta đã xác định người đó là Tào Uy. 

Người có thể khiến Tào Uy quỳ xuống… e rằng búng ngón tay là có thể tiêu diệt nhà họ Lôi bọn họ. 

Mọi người vô cùng tò mò về Lâm Chính, nhưng đều không dám hỏi nhiều, bây giờ bọn họ chỉ muốn mau chóng rời khỏi đây. 

Ngay khi mọi người đứng dậy định đi… 

Rầm rầm rầm rầm… 

“Aiyo!”. 

“Đau chết tôi rồi!”. 

“Cứu mạng…”. 

Tiếng la thảm thiết vang lên từ hành lang. 

Sau đó là tiếng vật dụng bị đập bể và tiếng chân xiêu vẹo. 

Bên ngoài vô cùng huyên náo, có vẻ rất hỗn loạn. 

Mọi người kinh hãi. 

Lâm Chính nhíu mày, nhìn ra phía cửa. 

Rầm! 

Cửa phòng bỗng nhiên bị đẩy mạnh ra. 

Đám người Tào Uy, quản lý Trình vừa mới rời đi, ai nấy bò lê bò lết, mặt mũi sưng vù chạy vào phòng. 

Quản lý Trình bị sưng một con mắt, miệng chảy máu. 

Tào Uy thì còn thảm hơn, bị gãy một cánh tay, chạy ào vào phòng kêu cứu Lâm Chính: “Chủ tịch Lâm, cứu mạng… cứu mạng…”. 

Cảnh tượng này đã dọa đám nhóc ra đời chưa lâu này sợ hãi. 

“Anh rể!”, Tô Tiểu Khuynh run rẩy. 

Những người khác cũng không tốt đến đâu, vẻ mặt trắng bệch, sợ hãi tột cùng. 

Lâm Chính an ủi Tô Tiểu Khuynh vài câu, sau đó đứng dậy. 

“Xảy ra chuyện gì rồi?”, Lâm Chính hỏi Tào Uy. 

Tào Uy há miệng định nói, ngoài cửa lại vang lên một giọng nói có vẻ lười nhác và ngạo mạn. 

Bạn cần đăng nhập để bình luận