Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 448

Chương 453: Mạo danh thay thế

Ngày hôm sau, Lâm Chính chuẩn bị sơ qua rồi đứng đợi ở cửa. 

Tần Bách Tùng đứng bên cạnh. Trông ông ta đầy lo lắng. Dù sao thì chuyện này cũng liên quan tới mạng sống của cháu gái mình nên sao ông ta có thể bình tĩnh được. 

Một lúc sau, một chiếc xe X4 màu đỏ lái tới, dừng trước mặt hai người. Thiên Mạch đeo kính đen kéo cửa sổ xe xuống, gật đầu chào. 

Lâm Chính ngồi vào ghế của tay lái phụ. Tần Bách Tùng đang định bước lên xe. 

“Ông làm gì vậy?”, Thiên Mạch liếc nhìn Tần Bách Tùng, chau mày: “Ông không đi được”. 

“Cái gì”, Tần Bách Tùng há hốc miệng. 

“Ông Tần, ông nổi tiếng như vậy, nhiều người ở Kỳ Dược PHòng đều biết ông. Ông lại không được mời. Nếu xuất hiện chẳng phải sẽ gây ra nghi ngờ sao? Chúng ta làm chuyện lén lút đương nhiên là phải hạ mình một chút. Tôi và anh Lâm đi là được rồi”, Thiên Mạch thản nhiên lên tiếng. 

Tần Bách Tùng khựng người, sau đó thở dài, đi tới bên cửa sổ xe: “Thưa thầy, lần này…trông cậy cả vào thầy rồi”. 

Nói xong, ông ta gập người xuống. 

“Yên tâm, tôi cũng có trách nhiệm trong chuyện của Tần Ngưng, tôi sẽ mang Hà Linh Hoa về”, Lâm Chính nghiêm túc gật đầu. 

Chiếc xe rời đi. 

Kỳ Dược Phòng cách Giang Thành khá xa. Nếu lái xe sẽ không kịp nên Thiên Mạch đưa Lâm Chính tới sân bay và ngồi chuyến sớm nhất tới Kỳ Dược Phòng. 

Hai tiếng sau, hai người đã đáp xuống Kinh Xương. Họ bắt tắc xi rồi tới thẳng nơi cần đến. 

Kỳ Dược Phòng cũng tương tự như một tổ chức y thuật giống Nam Phái. Đương nhiên là của tư nhân. Có điều bọn họ mạnh nhất không phải về chữa trị Đông y mà là dược liệu. Người của Kỳ Dược Phòng cũng biết về chữa trị nhưng thứ mà bọn họ giỏi nhất là về những công dụng thần kỳ của thuốc Đông y. 

Kỳ Dược Phòng nằm ở ngoại ô của Kinh Xương. Thành phố cũng giống Yên Kinh, có thể bắt gặp rất nhiều người giàu có. 

“Hai vị tới rồi!” 

Người tài xế đỗ trước Kỳ Dược Phòng. Hai người xuống xe, đi tới cửa chính. 

Cổng của Kỳ Dược Phòng giống như cổng một ngôi trường đại học, mang vẻ vô cùng thần thánh, trang nghiêm. 

Lúc này, người đông như kiến, siêu xe đỗ dày đặc. Một lượng lớn những người ăn mặc snag trọng đang đi vào trong. Có thể nhìn thấy không ít các cô cô cậu mặc đồ màu xanh nhạt giống nhau. Những người đó đều là học sinh của Kỳ Dược Phòng. 

“Anh đi theo tôi là được”, Thiên Mạch cùi đầu nói nhỏ và bước vào trong. Rồi cô ta lấy ra một tấm thiệp đưa cho một học sinh đứng trước cửa. 

Người học sinh liếc nhìn tấm thiệp, khẽ tái mặt rồi vội vàng lên tiếng: “Hóa ra là cô Thiên Mạch. Mời cô, cuộc thi sắp bắt đầu rồi, mời cô vào phòng nghỉ ngơi chuẩn bị. Chúng tôi đã chuẩn bị sẵn trà và điểm tâm. Mong cô ngồi đợi một lúc”. 

“Được!” 

Thiên Mạch gật đầu, dẫn Lâm Chính vào trong Kỳ Dược Phòng. Lâm Chính kéo thấp mũ lưỡi trai xuống, chỉnh lại cổ áo và tiện thể đảo mắt nhìn một lượt. 

Anh vốn không định đội mũ, nhưng vì Minh Vũ từng gặp anh nên đành phải phòng bị. Nếu có ai nhận ra anh thì rắc rối mất. Thế nhưng chỉ dựa vào như thế thì vẫn không đủ. 

“Cô muốn tôi thay tên cho ai?”, vào phòng nghỉ ngơi, Lâm Chính hỏi Thiên Mạch. 

“Em trai tôi, Mặc Tiểu Vũ”, Thiên Mạch lên tiếng. 

“Em trai cô cũng là thực tập sinh ở đây. Tôi nghĩ chắc cũng sẽ nhiều người biết mặt cậu ấy”. 

“Thực ra trước đó em tôi bị ong đốt khi đi lấy thuốc, giờ cả mặt sưng vù. Vì vậy tôi nghĩ nếu anh đeo khẩu trang tham gia thi đấu thì có lẽ mọi người cũng hiểu được. Nhìn không thấy mặt thì đâu có ai biết anh là ai đâu”, Thiên Mạch vừa nói vừa lấy ra một chiếc khẩu trang màu đen đưa cho Lâm Chính”. 

Lâm Chính nhận lấy, nhìn chăm chút rồi đeo lên. 

Khẩu trang che gần hết mặt của Lâm Chính, chỉ chừa mỗi đôi mắt. Trừ khi là một người cực thân với Mặc Tiểu Vũ, nếu không chỉ dựa vào mắt thường thì không thể nào phân biệt được thật giả. 

“Ngoài ra, đây là giấy tờ của Tiểu Vũ. Anh cất kỹ, lát nữa tham gia cuộc thi dựa vào giấy tờ này là được”, Thiên Mạc đưa đồ cho anh 

“Xem ra cô đều chuẩn bị cả rồi nhỉ”, Lâm Chính liếc nhìn thẻ học sinh. Đó là một cậu thanh niên khôi ngô. Nhưng không biết vì sao khi nhìn thấy người này, Lâm Chính lại có cảm giác kỳ lạ. Hình như…anh đã từng gặp ở đâu rồi. 

“Được rồi, tới giờ rồi. Anh tới phòng tuyển thủ đi. Đeo thẻ lên người. Nhớ kỹ, đừng nói nhiều, đừng tiếp xúc với ai để tránh bị lộ”. 

“Được”, Lâm Chính gật đầu, mang đồ rời đi. 

Thiên Mạch im lặng quan sát Lâm Chính rời đi. Đôi mắt trong veo của cô ta ánh lên vẻ kỳ lạ. Cô ta lấy điện thoại ra, gọi cho một số lạ. 

Bạn cần đăng nhập để bình luận