Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 620

Chương 625: Thẹn quá hóa giận

 

             Thấy vẻ mặt kinh ngạc của Smith, Sóc Phương và Tô Nhu đều bất ngờ.  

             “Anh Smith… anh quen biết cô Tô Nhu sao?”, Sóc Phương nghi hoặc hỏi.  

             “Cô gái xinh đẹp, cô thật sự tên Tô Nhu sao?”, Smith dùng tiếng Hoa không lưu loát, vẻ mặt căng thẳng, đôi mắt nghiêm túc, kèm theo vẻ mong đợi.  

             Tô Nhu rất căng thẳng, âm thầm lùi về sau nửa bước, sau đó mới cẩn thận gật đầu.  

             “Là Chủ tịch Tô Nhu của Quốc tế Duyệt Nhan ở Giang Thành?”, Smith lại hỏi lần nữa.  

             Nghe được lời này, vẻ kinh ngạc trên mặt Sóc Phương vô cùng rõ rệt.  

             Tô Nhu là nhân vật thế nào, anh ta hiểu rất rõ.  

             Người như vậy sao Smith lại quan tâm?  

             Nhưng vì sao anh ta biết Tô Nhu? Biết Quốc tế Duyệt Nhan?  

             E rằng chuyện không đơn giản!  

             “Anh Smith, anh biết tôi sao?”, Tô Nhu ngơ ngác nhìn người đàn ông ngoại quốc ở trước mặt, vẻ bất ngờ trên mặt đã biến thành kinh ngạc.  

             “Đúng là cô Tô Nhu? Oh my god. Tôi may mắn quá!”, Smith vội vàng lùi về sau, sau đó hơi khom lưng với Tô Nhu, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng và kích động: “Cô Tô Nhu, không ngờ lần đầu chúng ta gặp mặt lại ở nơi thế này, tốt quá rồi! Ha ha…”.  

             “Hả?”.  

             Người xung quanh đều trợn tròn mắt.  

             Sóc Phương và Tô Nhu đã vô cùng hoang mang, không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.  

             Phải biết rằng, Smith từng nghe tới Tô Nhu đã là chuyện không thể tin nổi.  

             Bây giờ, Smith lại biểu hiện ra dáng vẻ kích động như vậy.  

             Dường như đây không chỉ đơn giản là từng nghe qua Tô Nhu.  

             Đây hoàn toàn là vẻ mặt khi gặp được một nhân vật lớn rất lợi hại mới thể hiện ra.  

             “Anh Smith, sao vậy? Trước đây anh và cô Tô Nhu từng có liên hệ sao?”, Sóc Phương hơi lúng túng cười hỏi.  

             “Không có liên hệ, không có liên hệ, chúng tôi mới gặp nhau lần đầu, lần đầu giao thiệp”, Smith vội vàng xua tay, nói.  

             “Vậy anh biết Quốc tế Duyệt Nhan không?”.  

             “Đương nhiên biết, mặc dù giá trị thị trường của công ty này chỉ có hai mươi triệu tệ, nhưng tương lai xán lạn. Cô Tô Nhu, nếu cô có hứng thú, tôi muốn hợp tác với cô, không biết cô có đồng ý không?”, Smith vô cùng mong chờ nói.  

             “Đương nhiên là đồng ý”, Tô Nhu âm thầm mừng rỡ, vội vàng nói, vẻ mặt cũng trở nên kích động.  

             “Chuyện này…”, Sóc Phương á khẩu không nói nên lời.  

             Smith đã bắt đầu trò chuyện vui vẻ với Tô Nhu.  

             Còn Sóc Phương lại bị hai người gạt sang một bên.  

             Sóc Phương nhíu chặt mày.  

             Nếu Tô Nhu làm thân với Smith, sức ảnh hưởng của anh ta sẽ giảm mạnh.  

             “Smith, đến giờ rồi, chúng ta nên tiến hành nghi thức khai mạc rồi”, Sóc Phương xen vào, mỉm cười nói.  

             “Ồ… tôi quên mất chuyện này”, Smith vỗ trán, vẻ mặt bừng tinh, sau đó áy náy nói với Tô Nhu: “Cô Tô Nhu, Smith phải thất lễ một lúc rồi, mong cô đợi tôi ở đây một lát, đợi nghi thức cắt băng kết thúc, chúng ta lại trò chuyện tiếp”.  

             “A… Được thôi…”, Tô Nhu do dự một lúc, gật đầu.  

             Nếu chỉ là trò chuyện, chắc Lâm Chính sẽ không tức giận đâu nhỉ? Đợi lát nữa gửi tin nhắn cho anh ấy. Tô Nhu nghĩ trong lòng.  

             “Anh Smith, trò chuyện thì để sau đi, cô Tô Nhu đã đồng ý làm bạn nhảy của tôi rồi. Đợi vũ hội kết thúc, chúng ta cùng nhau ngồi xuống trò chuyện”, Sóc Phương mỉm cười nói.  

             “Cái gì? Bạn nhảy?”, Smith lập tức nhíu mày.  

             “Anh Sóc Phương, tôi đến đây cũng là muốn nói với anh một chuyện, đó là tôi đã từ chối làm bạn nhảy của anh rất rõ ràng rồi. Còn nữa, chuyện đại lý cho Thất Thanh… Có lẽ Duyệt Nhan chúng tôi cũng không thể hợp tác với anh nữa. Anh Sóc Phương, sau này anh có chuyện gì có thể nói với thư ký của tôi”, Tô Nhu nặn ra nụ cười, do dự một lúc, cuối cùng vẫn nói thẳng.  

             Cô quả thật rất khao khát có thể đưa công ty của mình trở nên hùng mạnh nhanh hơn, đưa ra thị trường, nhưng cô cũng hiểu ăn liền một hơi không béo được.  

             Nếu quá tham lam những cái gọi là lợi nhuận đó, sẽ chỉ tự chôn mình trong đó.  

             Cô nghĩ kỹ rồi, nên cũng không cưỡng cầu nữa.  

             Chuyện sự nghiệp làm được thì làm, không làm được thì không cần phải mạo hiểm.  

             Tô Nhu cố gắng để thần thái của mình hiền hòa một chút, áy náy một chút, nụ cười trên mặt cũng có nhiều sự day dứt một chút.  

             Nhưng Sóc Phương lại không cảm nhận được thành ý của cô, ngược lại bình tĩnh nhìn cô chằm chằm.  

             “Anh Sóc Phương?”, Tô Nhu cẩn thận gọi.  

             Nhưng Sóc Phương không trả lời.  

             Tô Nhu lại gọi thêm vài tiếng nữa, Sóc Phương mới hoàn hồn.  

             Trên mặt anh ta không hề có vẻ phẫn nộ hay căm hận gì, ngược lại nheo mắt cười, nhìn Tô Nhu: “Cô Tô, tôi không nghe rõ cho lắm, vừa rồi cô nói gì?”.  

             “Tôi nói, tôi rất xin lỗi anh Sóc Phương, hi vọng sau này anh có thể tự trọng một chút. Tôi là người đã có chồng, những chuyện như làm bạn nhảy… thứ cho tôi không thể đồng ý…”.  

             Bốp!  

             Tô Nhu còn chưa nói xong, đột nhiên vang lên một tiếng tát tai, sau đó trên mặt truyền tới cơn đau nóng rát.  

             Tô Nhu loạng choạng ngã về sau, ôm mặt, không tin nổi nhìn Sóc Phương.  

             Lại thấy Sóc Phương đã giơ cao tay.  

             Khách khứa xung quanh đều sững sờ.  

             Smith cũng sửng sốt, sau đó phẫn nộ chạy tới, đứng trước mặt Sóc Phương, lớn tiếng chất vấn: “Sóc, anh làm gì vậy? Vì sao lại đánh cô Tô Nhu? Anh… Anh thật sự không ga lăng chút nào! Anh không xứng làm đàn ông”.  

             “Anh Smith, chuyện này không liên quan đến anh, chưa bao giờ có ai dám từ chối tôi, nhất là kẻ đê tiện như vậy. Tôi chỉ muốn dạy dỗ cô ta mà thôi”, Sóc Phương nói.  

             “Anh… Sóc Phương, anh đừng ức hiếp người quá đáng!”, vành mắt Tô Nhu ngấn lệ, nghiến chặt răng.  

             “Ức hiếp người quá đáng? Xin lỗi, hôm nay tôi ức hiếp người quá đáng đấy thì đã sao? Kẻ vô dụng như Lâm Chính quả nhiên xứng đôi với cô. Anh ta vô năng, cô đê tiện, vừa rồi anh ta bị tôi đuổi đi một cách thảm hại, bây giờ cô cũng cút nhanh đi! Bắt đầu từ ngày mai, Tập đoàn Duyệt Nhan của cô sẽ trở thành kẻ địch với tôi!”, Sóc Phương cười nhạt nói, trong mắt tràn đầy sự thâm độc.  

             “Sóc Phương, anh… anh thật khốn nạn!”, Tô Nhu mắng chửi.  

             “Cô Tô Nhu, nếu cô và anh Sóc Phương đã mâu thuẫn đến vậy, e rằng sau này chúng tôi cũng không làm bạn được nữa!”, lúc này, một người đàn ông hói đầu trong số các khách khứa đi ra, cười đầy giễu cợt, nói với Tô Nhu.  

             “Không sai, còn công ty chúng tôi nữa!”.  

             “Tôi tuyên bố, Tập đoàn Hối Hồng chúng tôi hủy bỏ hợp tác tất cả dự án với Quốc tế Duyệt Nhan vô điều kiện!”.  

             “Còn doanh nghiệp chúng tôi nữa…”.  

             Nhiều vị khách đứng ra, đồng loạt bày tỏ thái độ.  

             Tô Nhu lập tức bị cô lập không ai ủng hộ.  

             Cô trợn to mắt, không tin nổi nhìn bọn họ, nỗi uất ức trong lòng không biết nhiều đến thế nào.  

             Nhưng giờ phút này, cô còn có cách gì khác? Cô nén nhịn ấm ức và nước mắt, cắn răng, quay người chạy ra khỏi hội trường.  

Bạn cần đăng nhập để bình luận