Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 26

Chương 26: Mạng người quan trọng

Hai ngày nay Mã Phong rất phiền muộn. 

Không phải vì chuyện của nhà họ Từ mà là vì thằng ở rể Lâm Chính. 

Anh ta thật sự không thể nào chấp nhận nổi, làm sao một thằng ăn bám vô dụng như anh lại trở thành thần y thiếu niên trong miệng của cụ Tần kia chứ? 

Giả đúng không? 

Anh ta gọi điện cho cụ Tần để hỏi cho rõ ràng, nhưng cụ Tần lại không hề đoái hoài đến anh ta. 

Lần này đến chữa bệnh chẳng phải là vì nhân tình của người bố Mã Hải của anh ta ư, nếu như không có mối nhân tình này, sao cụ Tần lại chạy đến đây? 

Bây giờ cụ Tần không nói, Mã Phong cũng không biết rốt cuộc cái thằng Lâm Chính ấy là như thế nào. 

“Thôi đi! Nói đến nói lui thì chẳng qua cũng chỉ là bác sĩ không chuyên thôi! Thằng quỷ nghèo kiết xác!”, Mã Phong phun nước miếng, ánh mắt anh ta chợt trở nên gian xảo: “Mình đường đường là Mã Phong, một trong số bốn cậu chủ trong Giang thành, còn sợ cái thằng vô dụng nghèo túng này sao? Nếu như mình không đụng đến Tô Nhu được thì tên của mình sẽ viết ngược lại luôn cho xem!” 

Sau khi nói dứt lời, Mã Phong bèn cầm điện thoại lên, không biết lại gọi điện cho ai. 

Nhà họ Từ hết sức vui mừng, không ngờ cụ Tần dùng đơn thuốc mà Lâm Chính viết lại có thể cứu sống Từ Diệu Niên. 

Nhà họ Từ vô cùng biết ơn anh. 

Sau khi Tần Bách Tùng rời khỏi đó, Từ Nam Đống lập tức dặn dò Từ Thiên phải chăm sóc cho Lâm Chính chu đáo. 

Dù gì một người được Lâm Bách Tùng gọi là thầy, làm sao có thể là người tầm thường cho được. 

Lâm Chính không hề biết gì về chuyện này, sáng ngày hôm sau, anh thay sang bộ đồ sạch sẽ khác, lần theo địa chỉ mà Tô Nhu đã nói, tìm đến tiệm thuốc ở trung tâm thành phố. 

Anh không hề quen thuộc với nơi này, nhưng bây giờ anh vẫn phải ở lại Giang thành. 

Dù gì…thời cơ vẫn còn chưa chín muồi. 

Tam Thảo Đường nằm ở khu vực trung tâm Giang thành, cách con đường phồn hoa nhất trong thành phố không xa lắm, chỉ cần đi vài phút là đến mấy trung tâm mua sắm lớn ở xung quanh, nhưng con đường nơi Tam Thảo Đường tọa lạc lại không phồn hoa cho mấy. 

Dù gì con đường này vừa nhỏ hẹp lại vừa cũ kỹ, hơn nữa đầu đường lại thông với làng đô thị, bởi thế rất ít người qua lại nơi này. 

Cô gái đón tiếp Lâm Chính chừng hơn hai mươi tuổi. 

Cô ta đeo mắt kính, trông có vẻ rất tao nhã, làn da trắng ngần, tóc ngắn ngang tai, nhưng điều khiến cho anh bất ngờ là vóc dáng của cô ta, nóng bỏng vô cùng. 

Cong trước vểnh sau, dù chỉ mặc áo blu trắng cũng khó lòng che nổi cảnh tượng đồ sộ như thế. 

Câu nói gương mặt thiên sứ dáng người ác quỷ là để chỉ cô ta đúng không? 

“Anh là Lâm Chính à?”, cô gái ấy đẩy mắt kính, lông mày hơi nhướng lên, vẻ chán ghét thoáng hiện lên trong mắt. 

Rõ ràng cô ta cảm nhận được ánh mắt của Lâm Chính. 

Hừ, đàn ông ai cũng thế cả! 

“Lạc Thiên, chào cô”, Lâm Chính mỉm cười chìa tay ra, nhưng đối phương lại phớt lờ anh. 

“Vốn dĩ tiệm thuốc của chúng tôi không tuyển nhân viên, nhưng nếu như bạn học cũ nhờ vả thế thì tôi cũng không tiện từ chối, anh có giấy phép hành nghề chứ?” 

“Không có”. 

“Được rồi, thế anh phụ trách trông quầy thuốc đi vậy, phân loại thuốc được mua về, ngoài ra nếu không có gì làm thì đi quét dọn vệ sinh, lau lau chùi chùi là được”, Lạc Thiên lên tiếng. 

Mặc dù gương mặt của cô ta trông có vẻ thanh tú nho nhã, nhưng cách hành động và lời ăn tiếng nói lại rất quyết đoán. 

Lâm Chính gật đầu: “Được!” 

Sau khi làm thủ tục đơn giản, Lâm Chính đã trở thành nhân viên chính thức của Tam Thảo Đường. 

Nhưng nói một cách nghiêm túc, anh chỉ là người tạp vụ. 

Lạc Thiên cũng không định kêu Lâm Chính đi khám bệnh, dù gì Lâm Chính chẳng được xem là bác sĩ, nếu như xảy ra chuyện gì thì phiền phức lắm. 

“Bây giờ tôi phải đi khám bệnh, anh chờ ở đây, nếu như có người bệnh thì dặn người ta đợi một lát, lát nữa bác sĩ Nghiêm quay trở lại, anh ta có thể giải quyết mọi việc, hiểu chưa?”, Lạc Thiên nhìn đồng hồ, giọng điệu của cô ta có vẻ sốt ruột. 

“Ừm”, Lâm Chính gật gật đầu, Lạc Thiên bèn bỏ đi. 

Lâm Chính im lặng ngồi trước quầy thuốc, anh quan sát quầy thuốc trước mặt trong lúc chán chường. 

“Chắc cái này cũng có quầy thuốc như thế nhỉ? Hơn nữa còn được làm từ vàng”. 

“Nếu tính như thế, chắc hẳn đến đầu năm sau thì có thể đi rồi nhỉ…” 

Lâm Chính ngẩn ngơ nhìn quầy thuốc rồi tự lẩm bẩm. 

“Bác sĩ! Bác sĩ! Mau cứu con tôi với!” 

Vào lúc này, tiếng thét nhuốm đầy vẻ hoảng loạn vang lên. 

Lâm Chính sực tỉnh táo lại, nhưng lại nhìn thấy một người phụ nữ ôm đứa bé chừng bốn năm tuổi chạy vào trong tiệm thuốc. 

Mặt mũi đứa bé ấy đỏ bừng, mồ hôi đầm đìa, hơi thở gấp gáp, vừa nhìn đã biết bệnh khá nặng. 

Trong tiệm chẳng có ai, Lâm Chính cũng chẳng suy xét đúng sai, anh bước đến dùng tay đỡ trán rồi nhanh chóng bắt mạch cho đứa bé, khoảng chừng hai phút sau… 

“Mau đặt cậu bé lên chiếc giường trị bệnh đi! Cởi quần áo của cậu bé ra”. 

“Ừm…Được…Được rồi…”, người phụ nữ ấy vô cùng sốt ruột, nhưng ánh mắt lại toát ra vẻ ngờ vực. 

Bà ta không thấy Lâm Chính mặc blu trắng, hơn nữa bác sĩ này còn trẻ trung như thế…Được không đây? 

Đây là bệnh viện Đông y đấy! 

Cậu ta không phải là thực tập sinh đấy chứ? 

Người phụ nữ ấy bắt đầu cảm thấy nghi ngờ, nhưng bà ta không dám rề rà mà lập tức làm theo lời anh nói. 

 Lâm Chính lấy túi kim từ trong ngăn tủ ra, rút cây châm bạc, khử trùng, bắt đầu châm cho thằng bé một cách thành thạo. 

Người phụ nữ ấy đứng ở một bên, vốn dĩ trong lòng bà ta cảm thấy rất ngờ vực, nhưng lúc dòm Lâm Chính châm cứu lưu loát như thế bèn sững sờ ngay. 

Bà ta không hiểu biết về châm, cũng chẳng mấy khi thấy người khác châm cứu, nhưng cách châm cứu của Lâm Chính lại quá tuyệt. Hôm nay bà ta dẫn con trai đi dạo phố, đột nhiên con mình mắc bệnh đột ngột, cũng vì quá sốt ruột nên bà ta mới chạy vào bệnh viện Đông y này, vốn dĩ còn hối hận vì sao không đến bệnh viện, lại sợ con trai mình có bề gì, nhưng bây giờ không biết vì sao mà bà ta lại thấy an tâm. 

Vào lúc này, điện thoại đổ chuông. 

Người phụ nữ ấy thầm thì vài câu, chẳng bao lâu sau, một người đàn ông trung niên mặc áo sơ mi trắng, tóc tai thưa thớt xộc vào trong bệnh viện. 

“A Phương! Con trai sao rồi? Con trai sao rồi?” 

Người đàn ông trung niên ấy sốt ruột hỏi han. 

“Đừng làm ồn!”, người phụ nữ vội vàng đáp. 

Người đàn ông trung niên sững sờ, đến bây giờ mới nhìn thấy Lâm Chính đang châm cứu. 

Đứa trẻ rất bình tĩnh, trông như thể đã ngủ say, không còn khóc lóc nữa, sắc mặt cũng dần dần trở nên bình thường. 

Người đàn ông trung niên không nói thêm câu nào, thế nhưng trong lòng cũng lo âu hệt như người phụ nữ ấy vậy. 

Một lát sau, Lâm Chính ngừng lại. 

“Bác sĩ, con trai tôi sao rồi?”, người đàn ông trung niên vội vàng bước đến hỏi anh. 

“Viêm dạ dày cấp tính, nhưng không có vấn đề gì lớn hết, mua chút nhãn về, lấy hạt long nhãn nghiền thành bột mịn, mỗi lần 25gr, mỗi ngày uống hai lần với nước lọc, qua một thời gian nữa sẽ khỏi thôi, bình thường nhớ chú ý đến vấn đề ăn uống, đừng có cái gì cũng để cho con ăn”. 

“Cảm ơn bác sĩ, cảm ơn bác sĩ!”, người phụ nữ vội vàng cảm ơn. 

Nhưng người đàn ông trung niên còn thấy nghi ngờ, ông ta thì thầm: “Hay là chúng ta đưa con vào bệnh viện khám xem sao? Lỡ đâu bệnh viện nhỏ tí này không đáng tin cậy thì sao?” 

“Chuyện này…”, người phụ nữ ấy cũng do dự. 

Đúng là diện mạo của Lâm Chính không giống với bác sĩ chút nào. 

Cho dù đúng là bác sĩ thì cũng không phải là dạng có thể khiến cho bọn họ yên tâm. 

Nhưng vào lúc này, đột nhiên có một người đàn ông đi vào trong bệnh viện, anh ta nhìn Lâm Chính với vẻ sững sờ: “Cậu là ai thế?” 

Câu hỏi này khiến cho vợ chồng bọn họ sợ hết hồn. 

“Anh là bác sĩ Nghiêm đúng không? Xin chào, tôi là Lâm Chính”, Lâm Chính nói một cách khách sáo. 

Bác sĩ Nghiêm không bắt tay Lâm Duơng mà nhìn cảnh tượng xung quanh rồi hỏi với giọng lạnh lùng: “Lâm Chính, cậu đang làm gì thế? Cậu khám bệnh cho người ta à? Chẳng phải cậu chỉ là tạp vụ thôi sao? Ai cho cậu khám lung tung đấy?” 

Vừa nghe anh ta nói thế, đôi vợ chồng nọ đều biến sắc. 

“Cái gì! Hóa ra cậu không phải là bác sĩ à?” 

“Được lắm! Không phải là bác sĩ mà dám khám bệnh cho con trai tôi! Nếu như con trai tôi có bề gì thì tôi nhất định sẽ cho cậu biết tay!” 

Đôi vợ chồng ấy tức giận chửi mắng rồi ôm đứa trẻ chạy ra khỏi phòng khám, định bắt xe đến bệnh viện. 

Báo chí cũng chẳng ít lần đăng tin bác sĩ giả hại chết người đâu! 

Nghiêm Lãng trừng mắt nhìn Lâm Chính rồi giở giọng trách móc: “Cậu có biết mình đã làm gì không?” 

“Trị bệnh cứu người”, Lâm Chính đáp một cách bình tĩnh. 

“Trị bệnh cứu người? Cậu mà cũng xứng à? Lâm Chính! Cậu đừng nghĩ rằng tôi chưa từng nghe nhắc đế cậu, cậu chính là vua ăn bám của nhà họ Tô! Khó khăn lắm vợ của cậu mới tìm được việc cho cậu làm mà cậu lại làm bậy như vậy hay sao? Cậu có hiểu y thuật không? Nếu như trị chết người thì cậu chịu trách nhiệm à?”, Nghiêm Lãng trách móc, không hề nể mặt anh chút nào cả. 

“Ban nãy tình hình của đứa trẻ ấy rất khẩn cấp, không kịp đưa vào bệnh viện. Nếu như tôi không chữa trị thì thật sự sẽ bị mất mạng đấy, nó chết ở đây thì phòng khám của chúng ta vẫn phải chịu trách nhiệm”. 

“Thật sự phải gánh trách nhiệm cũng là do cậu gánh, bây giờ cậu cút đi ngay cho tôi!”, Nghiêm Lãng quát lên. 

Lâm Chính thầm thở dài, âm thầm lắc đầu. 

Đã là thế thì đi thôi vậy. 

Dù gì anh cũng chẳng có hứng với phòng khám nhỏ như vậy, rời khỏi nơi này cũng tự do hơn một chút. 

Lâm Chính thu dọn đồ đạc, chuẩn bị về nhà. 

Bạn cần đăng nhập để bình luận