Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 488

Chương 493: Khi nào ly hôn

Bãi đỗ xe ngoài trời rộng lớn đã hoàn toàn trống trơn. 

Mỗi một chiếc xe ở đây đều được xe kéo kéo đi. 

Cùng lúc đó, mười chiếc trực thăng Bell 429 đáp xuống từ trên không trung, đỗ thành hai hàng chỉnh tề. 

Mỗi hàng năm chiếc, tổng cộng mười chiếc. 

Tất cả mọi người từ nhà hàng ra đây đều ngơ ngác nhìn cảnh tượng này, trên mặt mỗi người đều tràn ngập vẻ khó tin. 

“Thật… Thật sự gọi tới mười chiếc trực thăng?”, có người há to miệng, có thể nhét vừa quả táo. 

Cũng có người kích động tiến lên chụp ảnh làm kỉ niệm, dù sao những thứ thế này hiếm hơn Lamborghini nhiều. 

Đương nhiên, vẻ mặt đặc sắc nhất đến từ Lệnh Chí Hào và Chu Phi Phi. 

Bọn họ ngơ ngác nhìn mười chiếc máy bay đó, không nói được câu nào. 

Ly Tiểu Mỹ hít sâu một hơi, đột nhiên nghiêng đầu, ngơ ngẩn nhìn Lâm Chính. 

Có thể gọi tới mười chiếc trực thăng 429 trong vòng mười phút, người này là ai? Cậu ta làm gì? Rốt cuộc cậu ta có thân phận thế nào? 

Vô số nghi vấn lượn quanh trong đầu Ly Tiểu Mỹ, nhưng không ai giải đáp. 

Có một điều bà ta hiểu rõ. 

Đó là bản thân bà ta… đã đắc tội với một nhân vật lớn. 

“Giám đốc Lưu!”. 

Lúc này, Lâm Chính đột nhiên lên tiếng gọi. 

Giám đốc họ Lưu ở trong đám đông giật mình, sau đó quay người lại, nặn ra nụ cười nhìn Lâm Chính: “Cậu… Cậu Lâm, sao thế?”. 

“Không có gì, tôi chỉ muốn nói ông biết, ông bỏ lỡ một cơ hội rất tốt, một cơ hội giúp công ty ông kiếm tiền đầy túi, giúp bản thân ông thăng tiến rất nhanh. Vốn dĩ ông có thể hợp tác chiến lược rất tốt với Công ty Quốc tế Duyệt Nhan, nhưng vì công ty các ông phán đoán sai lầm, cùng với quyết định sai lầm của ông, dẫn đến cơ hội này đã bay theo gió. Tôi chỉ đành nói với ông một tiếng thật là đáng tiếc!”, Lâm Chính lắc đầu. 

Giám đốc Lưu hít sâu một hơi, vội tiến tới: “Cậu Lâm, lúc trước là tôi hiểu lầm, đều là hiểu lầm. Mong cậu cho tôi thêm một cơ hội, xin cậu!”. 

“Bỏ lỡ thì chính là bỏ lỡ!”, Lâm Chính lắc đầu, không quan tâm nữa. 

Bây giờ Giám đốc Lưu vô cùng hối hận. Phải biết rằng người có thể điều động mười chiếc trực thăng đến đây trong vòng mười phút, tài sản không chỉ đơn giản là bốn trăm triệu tệ, muốn tùy ý điều động thứ có giá trị bốn trăm triệu tệ thì ít nhất cũng phải có bốn tỷ tệ mới được. Sớm biết Công ty Quốc tế Duyệt Nhan có thực lực hùng hậu như vậy, ông ta có chết cũng sẽ không buông tay, ôm chặt lấy cái cây to Quốc tế Duyệt Nhan, đợi ngày thăng tiến vùn vụt. 

Bây giờ, mọi thứ đã tan tành mây khói… 

Giám đốc Lưu vô cùng hối hận, không ngừng cầu xin Lâm Chính, nhưng không có tác dụng gì. 

Bây giờ những người bạn học cũ ở xung quanh cũng xem như đã thay đổi cái nhìn. 

“Một lúc đưa tới mười chiếc trực thăng? Ghê gớm thật!”. 

“Đây là năng lực của đứa con rể nhà Tinh Vũ sao?”. 

“Tinh Vũ thật có phúc, tìm được một người con rể giỏi giang như vậy!”. 

“Phải đấy…”. 

Các bạn học tán thưởng không thôi. 

Lúc này Trương Tinh Vũ mới hoàn hồn lại, dường như cũng vừa mới ý thức được mười chiếc trực thăng này là con rể mình gọi tới, ngoài sự kinh ngạc cũng rất hưởng thụ lời khen của mọi người. 

Một vài người không nhịn được nữa, chủ động tiến tới lôi kéo. 

Những người chế giễu, sỉ nhục Trương Tinh Vũ trước kia cũng tiến tới nhận sai xin lỗi. 

Trương Tinh Vũ được mọi người bao vây chật kín. 

“A Quảng, tôi không phải đang nằm mơ chứ?”, bà ta không tin nổi nhìn mọi thứ xung quanh, lẩm bẩm. 

“Bà không nằm mơ… không nằm mơ…”. 

Tô Quảng cũng kích động đến mức sắp rơi nước mắt. 

Ông ta đã bao giờ được thấy trường hợp này đâu? Bây giờ được nhiều người phú quý tôn kính như vậy, ông ta đã bao giờ được hưởng? 

Hôm nay xem như đã được nở mày nở mặt. 

Tô Quảng nở nụ cười. 

“Chu Phi Phi, bây giờ bà đã thấy chưa? Con rể tôi có thân phận thế nào? Con trai bà lại có thân phận gì? Con rể tôi chỉ khiêm tốn một chút mà thôi, bà đừng xem sự khiêm tốn của chúng tôi làm vốn cho sự kiêu căng của bà!”, Trương Tinh Vũ đắc ý nói với Chu Phi Phi. 

Vẻ mặt Chu Phi Phi rất khó xử. 

Lệnh Chí Hào nặn ra nụ cười, tiến lên nói: “Cô Trương! Cô Trương! Cô đừng giận, lúc trước là cháu không đúng. Cháu xin lỗi cô, xin lỗi xin lỗi… Mong cô cho cháu một cơ hội, đừng chấp nhặt với cháu, xin lỗi…”. 

“Cút!”. 

Không đợi Lệnh Chí Hào nói xong, Trương Tinh Vũ đã quát lên. 

Tiếng quát đó khiến Lệnh Chí Hào sửng sốt. 

Nụ cười của anh ta cứng đờ, vô cùng lúng túng đứng yên tại chỗ. Ở cũng không được, đi cũng không xong. 

Còn Trương Tinh Vũ, bây giờ đang sảng khoái đến từng lỗ chân lông… 

“Cả đời này có thể nở mày nở mặt một hồi cũng xem như đáng giá!”, Trương Tinh Vũ nghĩ trong lòng, nụ cười trên mặt tươi như hoa. 

Chu Phi Phi không ở thêm được nữa, quẫn bách rời khỏi nhà hàng. Lệnh Chí Hào đuổi tới chỉ trích, nói đều tại Chu Phi Phi đắc tội với Trương Tinh Vũ mới khiến anh ta mất đi cơ hội bám vào nhân vật lớn. 

Giám đốc Lưu cũng không ở thêm được nữa, tiu nghỉu rời đi. 

Những bạn học khác không xin lỗi thì là cúi đầu, chỉ có Ly Tiểu Mỹ vẫn đứng im tại chỗ. 

Trương Tinh Vũ nhếch khóe miệng, đi về phía Ly Tiểu Mỹ. 

“Tiểu Mỹ, bà còn gì để nói nữa không?”, Trương Tinh Vũ nhìn chằm chằm Ly Tiểu Mỹ, hỏi. 

“Tôi không có gì để nói. Trương Tinh Vũ, lần này bà thắng rồi! Nhưng cho dù bà có giàu hơn nữa thì đã sao? Tôi coi thường bà thì vẫn coi thường bà, bà ở trong mắt tôi chỉ là một nhà giàu mới nổi mà thôi. Cái mùi quê mùa của bà sẽ không biến mất. Cả đời bà cũng chỉ có thể làm một nhà giàu mới nổi!”, Ly Tiểu Mỹ vô cùng khinh thường, lạnh lùng nói. 

“Phải, nhưng hôm nay tôi vui lắm rồi! Hôm nay tôi hơn bà, sau này cũng sẽ như vậy! Nể tình từng là bạn học, tôi sẽ không so đo chuyện lúc trước với bà nữa, bà tự sống tốt đi!”. 

Trương Tinh Vũ cười nhạt một tiếng, sau đó phất tay: “Lâm Chính, A Quảng, chúng ta về!”. 

“Được!”, Tô Quảng mỉm cười nói, sau đó bèn chạy theo mở cửa xe BMW ra. 

Ba người chui vào xe, rời khỏi nhà hàng. 

Ly Tiểu Mỹ tức giận siết chặt hai tay, răng nghiến sắp nát ra. 

Hôm nay bà ta mất hết thể diện rồi. 

“Trương Tinh Vũ, bà đợi đấy cho tôi, tôi không tin bà có thể nở mày nở mặt cả đời!”. 

Ly Tiểu Mỹ quát khẽ trong lòng . 

Lúc này, BMW đã rời khỏi nhà hàng, đang chậm rãi đi trên đường. 

Lần này là Tô Quảng lái xe, Lâm Chính ngồi ở ghế lái phụ, nhắm mắt tĩnh dưỡng. 

Thật ra anh không thích thú gì chuyện này, sở dĩ anh giúp cũng chỉ là nể mặt Trương Tinh Vũ và Tô Quảng. 

Bản thân anh không phải người ưa sĩ diện. 

Tô Quảng rất phấn khởi, vừa lái xe vừa nói lúc trước ai ai ai thế nào ra sao. 

Trương Tinh Vũ lại vô cùng im lặng, giống như đang suy nghĩ gì đó. 

Lâm Chính cũng không hỏi nhiều, tiếp tục nhắm mắt tĩnh dưỡng. 

Trương Tinh Vũ đột nhiên lên tiếng. 

“Lâm Chính…”. 

Bạn cần đăng nhập để bình luận