Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 340


Chương 344: Tôi sẽ tước bỏ tư cách hành nghề y của anh

Chán sống mà! 

Người này đúng là chán sống thật mà… 

Rốt cuộc tên điên này từ đâu tới vậy? 

Rốt cuộc Nam Phái đã đắc tội gì với anh ta? Đến mức anh ta phải liều như vậy chứ? 

Nhiều người châu đầu ghé tai, xì xào bàn tán. 

Mấy bác sĩ thiên tài ở khu vực thí sinh cũng vô cùng kinh ngạc. 

“Thằng ngu này là ai vậy?”, Trình Thường Sinh hỏi. 

“Chưa thấy bao giờ, nhìn tuổi tác thì chắc là cũng bằng chúng ta”, 

“Hừ, đúng là không biết trời cao đất dày, chạy tới đây để đâm đầu vào chỗ chết! E rằng ngay cả người đứng đầu bảng bác sĩ thiên tài cũng không dám nói chuyện với Nam Phái bằng khẩu khí như vậy!”, Uông Canh cười khẩy nói. 

“Người đứng đầu?”. 

Mấy người bỗng biến sắc, dường như nghĩ tới chuyện vô cùng đáng sợ nào đó… 

Bốn người Vũ Văn Mặc, Kim Đỉnh cũng không khỏi cau mày. 

Người này dựa vào đâu mà nói chắc nịch như vậy chứ? 

Bọn họ đều là những người lão luyện, đối mặt với giọng điệu tự tin này cũng không dám tùy tiện đồng ý. Nhưng người ta đã giẫm lên tận đầu Nam Phái rồi, nếu vẫn còn phớt lờ thì chẳng phải sẽ thành trò cười cho mọi người ở đây sao? 

Chẳng còn cách nào khác, Vũ Văn Mặc chỉ có thể lạnh lùng hừ một tiếng: “Nếu cậu bạn này đã tự tin như vậy, thì được, cứ làm theo lời cậu nói đi! Có cần lập chứng từ hay hợp đồng không?”. 

“Không cần đâu”. 

Người kia mặt không cảm xúc đáp: “Thứ nhất là tôi sẽ không chết, thứ hai là nếu tôi muốn phế các ông thì các ông cũng không ngăn cản được!”. 

Thật là ngông cuồng! 

Ánh mắt của các thành viên Nam Phái đều vô cùng lạnh lùng, siết chặt nắm tay, dáng vẻ như muốn ăn tươi nuốt sống người kia. 

“Ai lên trước nào?”. 

Người kia nhìn về phía mấy người Vũ Văn Mặc. 

Bọn họ thầm nhìn nhau, dường như ánh mắt đang trao đổi. 

Nhưng một thành viên Nam Phái mặt mày dữ tợn đã bước ra. 

“Đối phó với loại không biết trời cao đất dày như anh thì cần gì mấy thầy cô ra tay? Để tôi đối phó là đủ rồi!”. 

Người này vừa ra mặt, không ít người đều sáng mắt lên. 

“Là Ninh Đồ!”. 

“Anh ấy lấy được danh hiệu bác sĩ Đông y xuất sắc Nam Phái ba năm liên tiếp đấy!”. 

“Nghe nói trong danh sách những thành viên cốt cán được đề bạt tiếp theo có anh ấy!”. 

“Người này mà ra tay thì không phải lo rồi!”. 

Đám người xung quanh bàn tán. 

Ánh mắt mấy người Bích Nhàn có chút nhẹ nhõm, khi nhìn Ninh Đồ cũng có thêm mấy phần khen ngợi. 

Mấy giám khảo đều không biết lai lịch của người mới đến, lại thêm thủ pháp thần kỳ như Ngân Châm Phong Huyệt này, đủ để cho thấy anh ta không phải hạng tầm thường. Nếu bọn họ ra tay thì chưa chắc có thể thắng được. Đúng lúc đang cần người ra tay để thăm dò sự nông sâu của người kia, thì Ninh Đồ lại chịu ra mặt, cũng coi như giúp đỡ bọn họ rất nhiều. 

Về phần thắng thua? 

Thì họ hoàn toàn không quan tâm! 

Cho dù thua, lẽ nào bọn họ đang ở Nam Phái mà không bảo vệ được học trò của Nam Phái? 

Như vậy chẳng phải sẽ thành trò cười sao? 

“Ninh Đồ, cậu hãy cẩn thận một chút, người này không đơn giản, nếu cậu ta đã biết Ngân Châm Phong Huyệt thì không phải là người đơn giản, đừng trúng kế của cậu ta”, Kim Đỉnh nhắc nhở. 

“Thầy Kim Đỉnh yên tâm đi, em đã có dự liệu”, Ninh Đồ cười đáp. 

“Làm cho tốt, tiền đồ của cậu sẽ rất xán lạn!”, Vũ Văn Mặc cũng dặn dò. 

Ninh Đồ mừng rỡ, cũng nghe ra ý của Vũ Văn Mặc. 

“Em cảm ơn thầy”. 

Anh ta vội vàng nói với Vũ Văn Mặc, sau đó nheo mắt nhìn người kia: “Có cần cho anh chuẩn bị một chút không?”. 

“Đừng lãng phí thời gian nữa”, người kia bình thản đáp. 

“Được, vậy mời những người bệnh ở bên kia qua đây đi, xếp thành hàng trước mặt tôi, tôi sẽ chữa cho từng người một”, Ninh Đồ cười nói. 

Một trăm người bệnh nhanh chóng đi tới, nhưng tất cả bọn họ đều đổ xô về phía Ninh Đồ, không ai chịu đứng về phía người kia. 

“Chà? Xem ra mọi người không tin tưởng anh rồi”, người của Nam Phái thấy thế thì cười ầm lên. 

Người kia không nói gì. 

“Năm mươi người qua đây”, Vũ Văn Mặc mặt không cảm xúc nói. 

Thế là, năm mươi người bệnh bị cưỡng chế kéo tới trước mặt người kia. 

Mặc dù bọn họ rất lo lắng, cực kỳ không tình nguyện để người lai lịch bất minh này chữa bệnh cho mình. 

“Thằng nhãi này có làm được không vậy?”. 

“Anh ta không phải người của Nam Phái à?”. 

“Nếu anh ta không chữa khỏi cho chúng ta thì phải làm sao?”. 

Bọn họ lo lắng nói. 

“Mọi người đừng lo, cho dù cậu ta không chữa khỏi bệnh cho mọi người, thì Nam Phái chúng tôi cũng sẽ điều trị miễn phí”, Kim Đỉnh lớn tiếng nói. 

Những người bệnh này nghe thấy thế thì sắc mặt mới tốt hơn chút. 

Người kia vẫn không tỏ thái độ gì, hoàn toàn không nổi giận vì chuyện này. 

“Có thể bắt đầu được chưa?”. 

Ninh Đồ ở bên kia đã ngồi xuống trước bàn, chuẩn bị sẵn châm bạc và dược liệu, mỉm cười hỏi. 

“Có thể bắt đầu bất cứ lúc nào”, người kia bình thản đáp. 

“Vậy được, bây giờ tôi xin tuyên bố, trận đấu y thuật chính thức bắt đầu”, Vũ Văn Mặc kêu lên. 

Ông ta vừa dứt lời, Ninh Đồ đã lập tức kéo cánh tay của người trước mặt, bắt mạch chẩn đoán cho anh ta, sau đó nhanh chóng rút châm ra, bắt đầu châm cứu. 

Nhưng ngay sau đó… 

Vèo vèo vèo vèo… 

Những tiếng xé gió kỳ dị vang lên. 

Sau đó liền thấy phía người kia ánh sáng bạc lóe lên không ngừng. Chỉ thấy anh ta vung cánh tay lên, tung ra mấy trăm cây châm bạc trong túi châm ở thắt lưng. Những cây châm bạc này chẳng khác nào phi đao, đâm vào người năm mươi người bệnh trước mặt một cách chuẩn xác. 

Tất cả mọi người đều như ngừng thở. 

Chỉ thấy người kia lại vọt tới, xuyên qua đám người như một con rồng. 

Chẳng mấy chốc, tất cả số châm bạc mà anh ta đâm trên người năm mươi người bệnh đã được thu hồi, mà bọn họ vẫn đứng nguyên chỗ cũ. 

“Thắng thua đã rõ”, anh ta điềm nhiên lên tiếng. 

Ninh Đồ há hốc miệng. 

“Đại Đồng Châm Pháp!”, Liễu Như Thi ngồi ở xa lại thất thanh kêu lên. 

“Cái gì?”, Vũ Văn Mặc, Kim Đỉnh, Bích Nhàn và Lý Tử Vân đều trợn tròn mắt. 

Các khản giá cũng ngớ người ra. 

“Đó là gì vậy?”. 

“Ảo thuật sao?”. 

“Vậy là xong rồi?”. 

Ai nấy vô cùng ngạc nhiên, chỉ chỉ trỏ trỏ. 

Chỉ có những bác sĩ Đông y nhiều tuổi ở ghế thí sinh là nhìn ra được manh mối. 

“Xong rồi? Tôi xong rồi sao?”. 

“Thắt lưng tôi hết đau rồi!”. 

“Lồng ngực của tôi cũng không còn đau nữa”. 

“Ấy? Tay tôi khỏi từ lúc nào vậy?”. 

Những người bệnh kia lần lượt kêu lên kinh ngạc, tất cả đều vui mừng vì sự thay đổi đột ngột này. 

Những lời của bọn họ cũng khiến trái tim của tất cả mọi người vọt lên tận cổ họng, khó mà giữ được bình tĩnh. 

“Hai châm! Mỗi người hai châm!”. 

“Tất cả những người bệnh này… đều khỏi hẳn rồi?”. 

“Không thể nào!”. 

“Bác sĩ Ninh Đồ còn chưa khám xong cho người bệnh đầu tiên!”. 

“Mới mười giây đã xong rồi sao?”. 

Những tiếng kêu kinh ngạc vang lên không ngớt. 

Ánh mắt nhìn người kia cũng tràn ngập kinh hãi. 

Hoa Đà tái thế chắc cũng chỉ được đến thế mà thôi! 

Sắc mặt mấy người Vũ Văn Mặc đều tỏ vẻ nghiêm trọng, định bước tới chẩn đoán, nhưng bị người kia ngăn lại. 

“Các ông chẩn đoán không được công bằng, tôi muốn mời cô Liễu Như Thi chẩn đoán tình trạng bệnh của những người này”. 

“Ý cậu là sao?”, Bích Nhàn nổi giận quát. 

“Ý của tôi rất đơn giản, ngay cả việc khảo hạch của mình mà các bà cũng không giữ được công bằng, bà nghĩ tôi sẽ tin các bà sao?”, người kia nói. 

Anh ta vừa dứt lời, bọn họ đều á khẩu. 

“Cô Liễu, cô có tiện không?”, người kia hỏi Liễu Như Thi. 

Liễu Như Thi mỉm cười, chậm rãi đứng lên, gật đầu: “Đây là vinh hạnh của tôi!”. 

Dứt lời liền nhấc gót sen bước tới. 

Chỉ thấy cô ấy giơ ngón tay lên, búng một cái, một sợi chỉ mảnh như tơ nhện cuốn lấy cổ tay của một người bệnh, sau đó cô ấy nhắm mắt lại để chẩn đoán. 

“Huyền Ti Chẩn Mạch!”. 

Có người kinh ngạc kêu lên. 

Riêng ngón nghề này đã đủ cho thấy trình độ y thuật của Liễu Như Thi không hề kém cạnh những bác sĩ thiên tài kia. Từng có người nói, nếu cô ấy tham gia bình chọn thì ít nhất cũng phải tốp ba. 

Không hổ là con cháu của Dược Vương… 

Liễu Như Thi dùng cách đó, bắt mạch cho từng người một. 

Ninh Đồ ở bên kia cũng không tiếp tục chẩn đoán được nữa, mà căng thẳng nhìn sang bên này. 

Nếu có người chưa khỏi bệnh thì tức là người kia sẽ thua, anh ta không cần tiếp tục chữa. Nếu tất cả bọn họ đều khỏi thì anh ta lại càng không cần phải tiếp tục nữa. 

Nhưng có thể chữa khỏi cho năm mươi người trong mười mấy giây sao? 

Đùa chắc! 

Người này là thần tiên sao? 

Chẳng ai tin cả! 

Nhưng… 

Khi Liễu Như Thi bắt xong mạch cho người cuối cùng, cô ấy mở mắt ra, mỉm cười nói. 

“Hiện giờ năm mươi người này đã khỏi bệnh hoàn toàn, không còn người nào bị bệnh cả, người thắng chính là bác sĩ này!”. 

Giọng nói trong trẻo vang lên, cả hội trường im lặng như tờ. 

Bạn cần đăng nhập để bình luận