Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 78


Chương 79: Để tôi cứu y học Hoa Quốc (2)

Tuy trước kia Lâm Chính từng cứu Jesse, biểu hiện rất xuất sắc, nhưng những lời anh vừa nói đã khiến hảo cảm của Cục trưởng Hác dành cho anh tụt xuống âm điểm. Những kẻ không biết tôn sư trọng đạo thì không xứng nhận được sự tôn trọng của người khác. 

Lạc Thiên cũng không nhịn được nữa. 

"Lâm Chính, anh đừng ở đây gây rối nữa, về đi...", giọng nói của cô ta gượng gạo. 

Lạc Bắc Minh ở bên cạnh nhíu mày, thầm hừ một tiếng. 

Dường như chẳng ai coi trọng Lâm Chính. 

Nhưng Lâm Chính cứ đứng sừng sững ở đó, chẳng thèm quan tâm đến những lời xì xào xung quanh. 

Anh chỉ nghe câu trả lời của Tề Trọng Quốc. 

Bởi vì chỉ có Tề Trọng Quốc có thể quyết định ai tham gia cuộc thi này. 

Tề Trọng Quốc trầm mặc. 

Lâm Chính kiên nhẫn chờ đợi. 

Cũng không biết đã qua bao lâu. 

"Cậu có biết hậu quả khi thua cuộc không?". 

"Tôi không quan tâm, tôi chỉ biết tôi ra mặt là sẽ cố gắng hết sức", Lâm Chính đáp. 

Đôi mắt già nua của Tề Trọng Quốc hơi mở lớn, rồi nói: "Hiện giờ những người theo dõi cuộc thi này đã không thể dùng hàng nghìn để hình dung nữa rồi..." 

"Tôi đã nói rồi, tôi không quan tâm", Lâm Chính ngắt lời ông ta. 

Tề Trọng Quốc nhìn chằm chằm Lâm Chính. 

Khi nhìn thấy ánh mắt bình thản của anh, trái tim ông ta không khỏi run lên. 

"Được rồi, cậu đi đi". 

Ông ta thở dài, xua tay. 

"Ông Tề!". 

"Hả?". 

"Sao ông có thể làm vậy chứ?". 

"Ông làm vậy là để Đông y của chúng ta vào đâu?". 

Ai nấy kêu lên kinh ngạc. 

Mọi người xung quanh đều rất hoảng loạn. 

"Y thuật của bác sĩ Lâm giỏi hơn cả tôi, hay là... để cậu ấy thử đi..." 

Tề Trọng Quốc cũng không biết nên làm thế nào để thuyết phục mọi người xung quanh, sắc mặt do dự nói. 

"Làm càn! Đây là làm càn! Tề Trọng Quốc, ông làm vậy có xứng đáng với chúng tôi ko? Có xứng đáng với sự kỳ vọng của mọi người dành cho ông không?". 

Một bác sĩ cao tuổi tức đến nỗi mặt đỏ bừng lên. 

"Cậu ta còn trẻ như vậy, sao y thuật có thể giỏi hơn ông Tề chứ? Như vậy chẳng phải là chuyện cười sao?". 

"Phải đấy, ông Tề là ai chứ? Nếu là ông ấy thì còn có cơ hội thắng, nếu là cậu ta thì chẳng phải sẽ bị đám bác sĩ Hàn Thành cười cho thối mũi sao?". 

"Mất hết thể diện!". 

"Tôi vừa nghe người ta nói, cậu ta chính là tên ở rể đã cưới Tô Nhu, là một thằng vô dụng! Cậu ta biết y thuật lúc nào vậy?". 

"Y thuật? Tôi thấy là ảo thuật thì có!". 

"Bây giờ có không ít người để được nổi tiếng mà chuyện gì cũng làm được! Nói không chừng cậu ta lừa ông Tề, giả danh lừa bịp ở đây để được nổi tiếng, rồi kiếm tiền trên mạng". 

“Chắc chắn là như vậy!". 

"Lâm Chính, cậu cút đi!". 

"Đúng, Lâm Chính, cậu cút đi!". 

"Cút đi!". 

"Cút đi!". 

"Cút!". 

Xung quanh toàn những lời hô hoán, mọi người căm phẫn sục sôi, chửi mắng Lâm Chính càng hăng hơn. 

Cuối cùng, có người ngứa mắt quá, xông tới định đánh Lâm Chính. 

Bảo vệ lập tức ngăn mấy người đó lại. 

Khung cảnh hỗn loạn. 

"Còn ra thể thống gì nữa!". 

Tề Trọng Quốc nổi giận. 

Lúc này, những người tâm trạng kích động kia mới bình tĩnh một chút. 

"Tất cả dừng tay cho tôi! Hôm nay có nhiều người nước ngoài như vậy, muốn để bọn bọ chê cười chúng ta sao?", Cục trưởng Hác tức giận nói. 

Bảo vệ giăng dây cảnh giới. 

Hiện trường hỗn loạn mới coi như được khống chế. 

"Đến giờ rồi", Lâm Chính đột ngột xoay người, đi về phía cổng sân vận động. 

"Nếu ông Tề đã đồng ý, vậy thì hãy để tôi tham gia! Tôi không giỏi khuyên nhủ, hãy cho tôi nửa tiếng! Tôi sẽ cứu y học Hoa Quốc!". 

Mọi người biến sắc. 

“Ngăn cậu ta lại", bác sĩ cao tuổi kia cuống quýt kêu lên. 

"Không, để cậu ấy đi!". 

Tề Trọng Quốc quát. 

Tất cả mọi người chấn động. 

"Tề Trọng Quốc! Tôi nói cho ông biết, chúng tôi không sợ thua, nhưng chúng tôi không muốn thua một cách quá khó coi!", bác sĩ cao tuổi kia xông tới gầm lên với Tề Trọng Quốc. 

"Ông Trương, ông coi tôi là loại người gì vậy?". 

"Trước kia, ông là anh hùng! Bây giờ, ông chính là tội nhân khiến y học Hoa Quốc chúng ta mất sạch thể diện! Ông đây là dâng mặt của y học Hoa Quốc ra cho người ta vả thẳng mặt! Sao ông có thể nhìn mặt tổ tiên chứ?". 

Ông cụ kia khuôn mặt đỏ bừng, gầm lên, rồi phất tay áo bỏ đi. 

Mọi người xung quanh cũng đều tức giận bất bình. 

Đúng vậy. 

Mọi người đã mặc nhận là sẽ thua rồi, chỉ hy vọng có thể thua một cách có thể diện. 

Nhưng bây giờ... còn thể diện gì nữa sao? 

"Vai gánh trọng trách mà không biết nghĩ!". 

"Haizz, đáng tiếc, đáng tiếc!" 

Ai cũng lắc đầu thở dài. 

Một số người có lòng tự tôn mạnh mẽ thì nổi giận đùng đùng, lựa chọn bỏ về. 

Khung cảnh vô cùng thê lương. 

"Y học Hoa Quốc... suy vong rồi!" 

Bạn cần đăng nhập để bình luận