Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 660

Chương 665: Cậu giỏi lắm rồi

Lâm Chính ngoảnh sang nhìn, mới phát hiện đây là người đàn ông vừa nãy ngồi bên cạnh giám đốc Lý. 

Tay hắn còn cầm điện thoại, rõ ràng đang gọi điện thoại dở thì nhìn thấy Lâm Chính định rời đi, nên chạy tới ngăn anh lại. 

“Anh còn chuyện gì sao?”, Lâm Chính nhíu mày. 

“Ai cho mày đi? Mẹ kiếp, chẳng phải mày ra ngoài với anh Phác sao? Chắc không phải mày định trốn đấy chứ?”, người kia đánh giá Lâm Chính một lượt, sau đó hét về phía cửa: “Giám đốc Lý! Giám đốc Lý!”. 

Tuy sảnh tiệc ồn ào, nhưng đám giám đốc Lý vẫn nghe thấy loáng thoáng. 

Bọn họ nhìn về phía cửa, tỏ vẻ sửng sốt, sau đó tất cả chạy ra, ngăn Lâm Chính lại. 

“Anh Phác đâu?”, người đàn ông họ Lý kia trầm giọng hỏi. 

“Cậu tìm cậu Lâm có chuyện gì sao?”, không chờ Lâm Chính trả lời, Từ Nam Đống đã sa sầm mặt bước tới. 

Ông ta đã láng máng đoán được đầu đuôi ngọn ngành mọi chuyện. 

Đang yên đang lành, sao người của mình lại chọc vào Chủ tịch Lâm chứ? 

Xem ra là thằng oắt này gây rắc rối cho ông ta. 

Bây giờ oán hận của Lý Nam Đống đối với giám đốc Lý còn lớn hơn cả Lâm Chính. 

“Ông là…”, giám đốc Lý quan sát Từ Nam Đống một lát, dè dặt hỏi. 

Nhưng trong lúc nói, anh ta đã thót tim phát hiện ra một chuyện. 

Đó là anh Phác... đang đứng sau người này, hơn nữa còn điên cuồng nháy mắt ra hiệu. 

Đây là ai vậy? 

Hơn nữa anh Phác có ý gì? 

Lẽ nào... người này là cấp trên của anh Phác, hoàng đế thế giới ngầm của Nam Thành – Từ Thiên? 

"Cậu muốn gây sự với người này sao?", Từ Nam Đống không trả lời câu hỏi của anh Lý, mà sẵng giọng hỏi. 

"Ơ...", anh Lý bỗng chốc nín thở, không biết nên nói gì cho phải. 

Nhưng người phụ nữ mặt bự phấn ở bên cạnh thì bực bội, ngoạc mồm ra nói: "Chú to tiếng cái gì chứ? Có biết giám đốc Lý của chúng tôi là ai không mà dám ăn nói với anh ấy như vậy? Chú chán sống rồi à?". 

Cô ta uống ít rượu nên gan liền to hơn, giọng nói đương nhiên cũng lớn hơn. 

Nhưng gan to thì gan to, mồm to thì mồm to, chứ mắt bị mù thì vô phương cứu chữa. 

"A Thái! Câm miệng!", anh Lý cuống lên, vội nhỏ giọng nói. 

"Giám đốc Lý, chẳng phải đã có anh Phác che chở cho anh sao? Đây là địa bàn của anh ấy, anh sợ cái gì chứ? Có anh Phác ở đây, ai dám láo nháo với anh nào?", cô ta có chút to tiếng. 

"Con khốn này, mày nói hươu nói vượn cái gì đấy? Tao không quen biết gì mày cả! Cũng không quen giám đốc Lý!", anh Phác ở đằng sau sắp khóc đến nơi, lập tức kêu lên. 

Người phụ nữ trang điểm đậm kia nghe thấy thế thì sửng sốt, ngoảnh sang nhìn mới phát hiện anh Phác đang đứng sau người này. 

"Anh Phác, anh...", cô ta há hốc miệng, dáng vẻ đầy kinh ngạc. 

Những người khác cũng nhận ra sự bất thường, ai nấy tái mét mặt. 

Từ Nam Đống bước tới, vốn định ra tay, nhưng Lâm Chính ở bên cạnh lại nói: "Đừng làm lớn chuyện, ở đây đông khách". 

"Vâng, cậu Lâm", Từ Nam Đống gật đầu, sau đó vung tay lên: "Đưa bọn họ lên tầng ba". 

"Vâng, ông chủ". 

Người ở phía sau bước tới. 

"Anh... các anh muốn chúng tôi đi đâu?", giám đốc Lý hoảng hốt. 

"Cứ đi đi, nhiều lời thế nhỉ?". 

"Chúng tôi không đi! Giết người rồi! Giết người rồi!". 

Giám đốc Lý la hét ầm ĩ. 

Anh ta không biết đám người này là ai, nhưng ngay cả anh Phác cũng sợ người này như cọp, nếu bọn họ bị đưa đi, thì chẳng phải như cá nằm trên thớt sao? Bây giờ ở đây có nhiều khách mời như vậy, anh ta cũng bất chấp tất cả, kêu gào ầm ĩ. 

"Mẹ kiếp!". 

Anh Phác lập tức xông tới, tát cho anh ta hai cái. 

Má của giám đốc Lý lập tức sưng vù lên. 

"Thằng chó, nếu mày không muốn mọi người chết cùng thì lập tức đi theo tao, nếu không tao đảm bảo mày không rời khỏi Nam Thành được đâu", anh Phác túm cổ áo giám đốc Lý, nhỏ giọng quát. 

Giám đốc Lý sợ đến nỗi đứng không vững, thấy anh Phác mặt mũi hung ác thì ba hồn bảy vía cũng bay mất. 

Anh Phác phớt lờ bọn họ, cưỡng chế lôi đi. 

Từ Nam Đống nhìn về phía đám người phụ nữ trang điểm đậm kia. 

Dường như lúc này bọn họ mới hiểu ra gì đó, vội vàng xua tay: "Chúng tôi vô tội, không liên quan gì đến chúng tôi cả, chúng tôi chỉ đến tham gia bữa tiệc..." 

Từ Nam Đống lại nhìn về phía Lâm Chính. 

"Đưa hết đi". 

Lâm Chính nhỏ giọng nói. 

Từ Nam Đống lập tức vung tay lên. 

 Mấy người anh Phác lập tức lôi cả bọn họ đi. 

"Cứu tôi với! Cứu tôi với!". 

"Các anh định làm gì hả? Thả tôi ra! Cứu tôi với!". 

"Mau báo cảnh sát đi! Bắt cóc rồi!". 

Mấy người la hét ầm ĩ như lợn bị chọc tiết, tiếng kêu thảm thiết thu hút sự chú ý của không ít khách mời. 

"Không có chuyện gì đâu, mấy người này có lẽ không nhận được thiệp mời vẫn lẻn vào để ăn uống, chúng tôi chỉ mời bọn họ ra ngoài theo trình tự thông thường thôi", Từ Nam Đống vội vàng mỉm cười giải thích. 

Đám khách mời hiểu ra, lúc này mới tản đi. 

"Cậu Lâm, để tôi phái xe đưa cậu về", Từ Nam Đống cung kính nói với Lâm Chính. 

"Không cần đâu, ông cứ làm việc của mình đi, ngày mai gặp”, Lâm Chính khàn giọng đáp. 

Trái tim Từ Nam Đống đập nhanh hơn, nhưng không dám phản bác, chỉ đành hơi cúi người, rồi rời đi xử lý đám người giám đốc Lý. 

Nhưng đúng lúc Lâm Chính ôm Tô Nhu định rời khỏi khách sạn, thì lại nghe thấy một tiếng kêu kinh ngạc. 

"Lâm Chính, sao cậu lại ở đây? Ơ... Tô Nhu bị sao thế?". 

Lâm Chính ngoảnh sang nhìn, thấy Tô Dư và Tào Tiểu Kiều vừa xuống xe, đang đi về phía này. 

"Tô Dư, Tiểu Kiều?", Lâm Chính hơi ngạc nhiên, rồi giải thích: "Cô ấy uống say, tôi đang định đưa cô ấy về". 

"Uống say?", Tô Dư khó hiểu hỏi: "Theo tôi được biết thì Tô Nhu trước giờ không uống rượu mà". 

"Chắc là hôm nay cô ấy nổi hứng". 

"Thế à?", Tô Dư vẫn cảm thấy nghi hoặc. 

Đúng lúc này, một bóng dáng vội vàng xông tới, thẳng tay tát cho Lâm Chính một cái không chút khách khí. 

Lâm Chính kinh ngạc, nghiêng đầu tránh đi theo phản xạ, nhưng cái tát này vẫn trúng vào cổ anh. 

Bốp! 

Âm thanh giòn giã vang lên. 

Trên cổ Lâm Chính xuất hiện một dấu bàn tay lờ mờ. 

Tô Dư và Tào Tiểu Kiều ngớ người, nhìn lại mới phát hiện chủ nhân của cái tát này lại là Trương Tinh Vũ. 

"Thằng chó này, cậu đã làm gì con gái tôi hả? Cậu đã làm gì nó hả?", Trương Tinh Vũ hét lên, giằng Tô Nhu khỏi vòng tay Lâm Chính một cách thô bạo. 

Sắc mặt Lâm Chính rất khó coi. 

Lúc này anh mới phát hiện phía sau có mấy người bước tới. 

Là nhà Tô Thái và Tô Quảng. 

Nhìn thấy Tô Nhu say khướt, mấy người bọn họ đều tỏ vẻ kỳ quái. 

"Lâm Chính, Tiểu Nhu làm sao vậy?", Tô Quảng trầm giọng hỏi. 

"Cô ấy chỉ uống hơi nhiều rượu chút", Lâm Chính kìm nén lửa giận, lạnh lùng đáp. 

"Uống rượu?", Tô Quảng hừ một tiếng: "Đang yên đang lành, sao Tiểu Nhu lại uống rượu chứ?". 

Bạn cần đăng nhập để bình luận