Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 320

Chương 324: Có biến (1)

Khang Gia Hào? Kỷ Văn? Phương Thị Dân? 

Điên rồi! Điên thật rồi! Đây là những luật sư cực có tiếng. 

Phương Thị Dân không cần nói nhiều, đó là một trong ba luật sư có tiếng của Yên Kinh, uy quyền khủng khiếp, ai ai cũng biết. 

Kỷ Văn và Khang Gia Hào gần đây cũng nổi như cồn. Có người nói hai người mà hợp lực lại thì có thể đè đầu tất cả những luật sư còn lại của Yên Kinh. Nhất là Kỷ Văn, anh ta từng là luật sư thiên tài. Có thêm sự dẫn dắt của Khang Gia Hào thì anh ta sẽ trưởng thành nhanh hơn bao giờ hết. Những vụ án lớn của Giang Thành sẽ đều tới tay anh ta cả. 

Nếu cả ba người này mà hợp lại…dựa vào một mình Hứa Kế thì chẳng khác gì trứng chọi đá. 

“Cậu Lâm, cậu…cậu nói thật sao? Cậu có thể mời được những người đó?”, Hứa Kế tái mặt, vội vàng bò dậy, run rẩy nói. 

“Hay là tôi gọi điện cho họ nhé”, Lâm Chính hờ hững đáp lại. 

Nói tới nước đó rồi thì Hứa Kế cũng đã hiểu ra. Dù sao thì anh cũng chẳng cần nói dối làm gì. 

Sắc mặt Hứa Kế trông vô cùng khó coi. Đúng lúc này, Dương Khai Thành lên tiếng. 

“Thần y Lâm, nếu tôi mời đoàn luật sư của Phan Long tới giúp thì hiệu quả có hơn không? Dứt lời, Hứa Kế cảm thấy đầu mình như muốn nổ tung. 

Đây khác gì là đại bác chứ. Đội quân bất bại như vậy có ai mà không sợ? 

Hứa Kế vội vàng lùi về phía sau, mặt từ đỏ chuyển sang xanh, cơ thể run lẩy bẩy. 

Ông ta tin rằng, cả tỉnh Quảng Liễu này…Không, cả đất nước này không ai dám động vào một đội quân như vậy. Trừ khi Thu Huyền Sinh đích thân tới. 

Hứa Kế không chịu đựng được thêm nữa, ông ta quay qua: “Bà Nhậm, vụ án này tôi sợ không làm được, bà…mời vị cao minh khác đi…", nói xong, ông ta quay người rời đi. 

“Luật sư Hứa, Luật sư Hứa”, Nhậm Ái hét lên. 

Thế nhưng vô ích, Hứa Kế đã lên xe rời khỏi nhà họ Trương. 

Vụ này kiểu gì cũng thua. Đương nhiên, đối với một luật sư mới mà nói, dù thua hay thắng thì danh tiếng cũng nổi như cồn. Nhưng đối với Hứa Kế thì khác, ông ta đã đủ nổi tiếng rồi, nếu mà cứ cố chấp đối đầu thì không những bị mất uy danh mà đồng thời còn đắc tội với các luật sự khác, thậm chí là đắc tội với cả giới Giang Thành. 

Được chẳng bằng mất mà. Hứa Kế rút lui, Nhậm Ái thật không biết phải làm sao. Bà ta ngồi phịch xuống ghế, sắc mặt trông vô cùng khó coi. 

“Mẹ, giờ phải làm sao?”, Trương Ái Khởi vội vàng hỏi. 

“Làm sao à? Còn làm gì được nữa? Giờ chẳng phải là ông ta nói gì nghe đó sao?”, Nhậm Ái nói giọng khàn khàn, vừa nói vừa như muốn khóc. 

Bà ta thua rồi, thua một cách hồ đồ. Con át chủ bài cuối cùng của bà ta cũng không trị nổi Trương Trung Hoa, bà ta còn gì nữa đây… 

Trương Trung Hoa nhìn chăm chăm Nhậm Ái và lên tiếng: “Bà già, thực ra cả nhà chẳng cần phải làm ra thế này. Tôi biết bà vì muốn tốt cho cái gia đình này, nhưng nhà họ Trương không cần thông qua việc bợ đỡ người khác để phát triển. Có những người, không hề đơn giản như bà nghĩ. Có những việc cũng nên đường đường chính chính bắt tay vô làm. Trương Trung Hoa tôi làm việc không hổ thẹn với lương tâm, tôi không cần vinh hoa phú quý”. 

Nhậm Ái không nói gì. 

“Bố, ý của bố là…”, Trương Côn thận trọng hỏi. 

“Tôi sẽ cân nhắc tới ý kiến của Lâm Chính, tiến hành chia tài sản, tiền của ai người đấy giữ, tôi sẽ không lấy một đồng, các người cũng đừng nghĩ tới việc lấy của tôi một đồng”, ông cụ Trương nói. 

“Bố”, cả nhà họ Trương kêu lên. 

Thế nhưng vô ích. Ông cụ Trương lần này đã hạ quyết tâm rồi. Ông ta cũng hết hồn vì cái gia đình này rồi.Thế nên không thể mềm lòng được nữa. 

“Nhà họ Trương…giải tán đi”, ông cụ uống thêm một ly rượu rồi đứng dậy nói với Lâm Chính: “Lâm Chính, ông uống hơi nhiều nên đi nghỉ trước, cháu cứ uống từ từ”. 

Bạn cần đăng nhập để bình luận