Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 573

Chương 578: Cậu vẫn chưa trả lời tôi

Nghe thấy vậy Tô Nhu sững sờ. Lâm Chính cũng chau mày, sắc mặt trầm xuống. Anh nhìn ra cửa. Lúc này họ thấy một người phụ nữ vội vàng kéo cánh cửa, một nhóm nam nữ ăn mặc xa hoa đang đứng đó. 

Những người này trông vô cùng trịch thượng. Đám nam giới cũng chau mày, không ngừng rít thuốc. Có vẻ như bọn họ định dùng mùi thuốc để át đi mùi ẩm mốc ở đây. 

Dẫn đầu là một người thanh niên. Người thanh niên có nước da đen, hơi gầy, đôi mắt ánh lên vẻ ngạo nghễ. Lúc nhìn thấy người trong phòng thì người thanh niên tỏ ra bất ngờ. Nhưng khi thấy Tô Nhu, hai mắt người này đột nhiên sáng lên và cứ dán chặt lấy cô. 

“Cậu là ai vậy?”, Lâm Chính đứng ngay trước mặt Tô Nhu, nhìn chăm chăm người thanh niên. 

“Câu này tôi phải hỏi anh mới phải? Anh là ai? Sao lại ở đây?”, người thanh niên lập tức quát Lâm Chính. 

“Bình Triều, mau tới đây…”, lúc này giọng nói yếu ớt của Lương Thu Yến vang lên. 

“Mẹ”, người thanh niên vội vàng bước tới cầm tay Lương Thu Yến. 

“Bình Triều, giới thiệu với con đây là con nuôi của mẹ - Lâm Chính. Đây là con trai thứ hai của mẹ, tên Bình Triều…Lúc nhỏ hai đứa đã từng gặp nhau rồi…”, Lương Thu Yến thều thào. 

Dứt lời, người thanh niên và mấy người ngoài cửa giật mình: “Lâm Chính?" 

“Hình như mình từng nghe thấy tên này rồi”. 

“Đương nhiên là nghe qua rồi. Là người nhà họ Lâm mà!” 

“Nhà họ Lâm sao…Ồ, tôi nhớ ra rồi, người này chính là con hoang nhà họ Lâm, bị đuổi ra khỏi nhà đúng không?” 

Mấy cô cậu đứng ngoài cửa bừng tỉnh. Lương Bình Triều cũng bừng tỉnh, làm vẻ kinh ngạc nhìn Lâm Chính: “Ồ…hóa ra là tên nhóc này à…” 

Tô Nhu bàng hoàng. Lương Thu Yến thì cảm thấy phiền não, vội vàng quát lớn: “Câm miệng…Bình Triều, con đừng có mà không biết lớn nhỏ như thế, mau chào anh đi!’ 

“Mẹ, anh ta trở thành anh của con từ khi nào thế?”, Lương Bình Trình trông vô cùng khó coi. 

“Đây là con nuôi của mẹ. Anh ấy lớn tuổi hơn con nên là anh. Con chào một tiếng chẳng phải là điều rất bình thường sao?”, Lương Thu Yến nghiêm giọng, nói xong lại ho khù khụ. 

Lương Bình Triều thấy vậy vội vàng nói: “Được rồi mẹ, con làm là được, mẹ đừng kích động…” 

Nói xong cậu ta bất lực quay qua gào lên: “Chào anh Lâm Chính…” 

“Hi hi…” 

Đám cô cậu ngoài cửa phụt cười. Lương Bình Triều chỉ cảm thấy mất mặt ghê gớm. Lâm Chính liếc nhìn Lương Bình Triều, thản nhiên hỏi: “Bình Triều, chuyện gì vậy? Tại sao mẹ lại ở nơi như thế này? Mọi người chăm sóc mẹ kiểu gì thế?” 

“Anh…”, Lương Bình Triều tức tối. 

Cậu ta đã từng nghe qua về kẻ bỏ đi như Lâm Chính. Một người mà bị gia tộc vứt bỏ, rồi bị đuổi ra khỏi nhà họ Lâm. Vậy mà lại dám giáo huấn cậu ta sao? 

Thế nhưng có Lương Thu Yến ở đây nên cậu ta không dám nóng máu, chỉ trầm giọng: “Có gì chúng ta ra ngoài nói, để cho mẹ nghỉ ngơi”. 

“Được, Tô Nhu em ở đây với mẹ. Đợi lát nữa xe cứu thương tới thì lập tức đưa mẹ tới viện”, Lâm Chính nói. 

“Được, anh đi đi”, Tô Nhu gật đầu. Cả đám người kéo ra bên ngoài, chỉ còn lại mình Tô Nhu và người phụ nữ ở trong phòng. 

Đám người đi tới một con đường phía bên ngoài. Lương Bình Triều châm một điếu thuốc, rít một hơi rồi nhả khói. 

“Xin lỗi đi”, Bình Triều thản nhiên nói. 

“Cái gì cơ?”, Lâm Chính cảm thấy không hiểu. 

“Xin lỗi”. 

“Xin lỗi cái gì? Xin lỗi ai?”, Lâm Chính hỏi ngược lại. 

Lương Bình Triều nghe thấy vậy lập tức vứt điếu thuốc về phía ngực của Lâm Chính. Điếu thuốc vẫn còn đang cháy nhưng may mà chưa làm hỏng áo của anh. 

“Mẹ nó, một thằng bỏ đi mà dám làm màu sao? Anh tưởng mình là cái thá gì? Anh tưởng anh đủ tư cách làm anh trai tôi chắc. Vừa rồi là tôi giữ thể diện cho mẹ nên mới gọi một tiếng, anh tưởng là thật đấy à? Mau cúi đầu xin lỗi, gọi một tiếng anh Triều, nếu không ông đây sẽ cho đằng ấy đẹp mặt đấy”, Lương Bình Triều tức giận gào rú. 

Lâm Chính nghe thấy vậy thì tái mặt và trầm giọng: “Tôi không gây sự với cậu, mau nói tình hình của mẹ cho tôi. Tôi thấy mẹ bị suy kiệt, tình hình không được lạc quan lắm. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?” 

“Anh nói cái gì, anh Triều đang nói với anh đấy, đừng có mà đổi đề tài”, một thanh niên tóc vàng hoe tức giận hét lớn, sau đó giơ tay lên định tát cho Lâm Chính một phát. 

Đôi mắt Lâm Chính lạnh như băng, anh chộp lấy cổ tay tên này và vặn mạnh. 

“Á…” 

Tên tóc vàng hoe lập tức kêu lên. Đám đông trố tròn mắt. 

“Còn không buôn ra”. 

“Chán sống rồi đúng không, dám bật lại à?” 

“Mẹ kiếp, mau buông ra”. 

Cả đám nổi giận, xắn tay áo định lao lên. Tô Nhu ở bên trong không nhịn được nữa bèn kêu lên: “Lâm Chính, bên ngoài xảy ra chuyện gì vậy?”, ở đây cách âm không được tốt lắm. Nên bên ngoài xảy ra chuyện gì đều nghe thấy cả. 

“Không có gì. Anh không cẩn thận giẫm phải chân họ thôi”, Lâm Chính buông tay, đáp lại. 

Tên tóc vàng hoe ôm lấy cổ tay của mình, dựa vào tường và thở hổn hển. Với ánh sáng yếu ớt, đám đông cso thể nhìn thấy trên cổ tay của tên tóc vàng hoe co một chấm màu đỏ. 

“Chó má, đập hắn đi”, cả đám không nhịn được nữa, bèn định ra tay. 

“Đừng làm loạn, mẹ tôi đang ở đây đấy”, Lương Bình Triều gằn giọng. 

Đám đông nghe vậy mới dừng lại. 

“Không ngờ tên này cũng có chút sức lực”, Lương Bình Triều liếc nhìn cổ tay đồng bọn, nói bằng vẻ kinh ngạc. 

“Anh Triều, anh đang nói thừa phải không? Tên này bị gia tộc đuổi ra khỏi nhà, vậy làm gì để sống đây? Đương nhiên là bốc vác, xây dựng rồi. Vậy nên mới có sức như thế”, một cô gái trang điểm rất đậm cười với Bình Triều. 

“Có lý!” 

“Vẫn là chị Như thông minh”, người bên cạnh bật cười. 

Lương Bình Triều liếc nhìn trong căn phòng: “Mẹ giờ bệnh nặng nên tôi tạm không so đó với anh. Có điều Lâm Chính này, nghe cho rõ, món nợ này tôi ghim rồi đấy. Một ngày khác tôi nhất định sẽ bắt anh quỳ xuống gọi tôi một tiếng anh! Anh cứ đợi đi!” 

Nói xong, cậu ta mặc kệ Lâm Chính, cứ thế đi thẳng vào trong. Đúng lúc này, Lâm Chính đột nhiên đặt tay lên vai Lương Bình Triều. 

Bạn cần đăng nhập để bình luận