Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 35

Chương 35: Bồi thường

Chỉ để lại một mình Lâm Chính đứng trước nhà tổ. 

Lâm Chính híp mắt, nét mặt trở nên lạnh lẽo, đi tới đường lớn bắt xe. 

Anh không đi thẳng đến nơi tổ chức tiệc mà vòng về cổng tiểu khu nhà mình, xuống bãi đỗ xe. 

Bãi đỗ xe của khu chung cư này khá cũ kỹ, cũng đã lâu đời lắm rồi, BBA* cũng không nhiều, dù có cũng là đời cũ, Jaguar Land Rover chỉ đếm được trên đầu ngón tay, đẳng cấp cao hơn thì hoàn toàn không có. 

*BBA: BWM, BenZ, Audi 

Nhưng hai hôm trước lại có một chiếc Porsche màu đỏ đỗ ở đây, khiến mấy chủ xe của khu chung cư bàn tán xôn xao. 

Hôm nay còn có người đến chụp ảnh. 

Porsche màu đỏ kinh điển, tạo hình bánh xe độc đáo, hệ thống plug-in hybrid, trang bị động cơ 4.6 lít V8, dù ở đâu cũng vô cùng bắt mắt. 

Nhìn từ xa chỉ có thể miêu tả bằng hai chữ. 

Lẳng lơ! 

Lúc này có mấy người ngồi bên cạnh xe, có người trung niên hói đầu, cũng có mấy bác gái dẫn con đến chụp ảnh. 

Dù bác gái biết xe này đắt tiền nhưng cũng không quan tâm, nhưng cũng không phải xe nhà mình, bèn tùy tiện leo lên leo xuống trên xe. 

“Xin tránh ra một chút”. 

Lâm Chính đi qua cười nói. 

“Đây không phải tên ăn bám nhà họ Tô sao? Cậu chạy đến đây làm gì, cậu có xe à?”, Bác gái liếc Lâm Chính, cười khinh thường nói. 

Lâm Chính ở rể nhà họ Tô, sống ở khu chung cư này ba năm, người của cả khu chung cư đều biết Tô Quảng có một thằng con rể không làm ra tiền, cả ngày ở nhà ăn no chờ chết, đặc biệt là mấy bác gái này, khi rảnh rỗi tụ tập nhiều chuyện các nói các thái quá, cứ thế miêu tả Lâm Chính thành một tên cặn bã chuyện ác nào cũng làm, cho nên các bác gái đều rất ghét Lâm Chính. 

“Có, là chiếc xe các bác đang chặn đường đấy. 

“Chiếc này? Honda Civic? Được đó Lâm Chính, cậu mua xe hồi nào vậy? Đừng nói là lại xin tiền vợ cậu nhé?”, Người đàn ông trung niên hói đầu kia cười nói, nhưng trong mắt đều là vẻ khinh thường. 

Hóa ra bọn họ còn tưởng là chiếc xe bên cạnh chiếc Porsche. 

“Honda Civic cũng không tệ, tuy chỉ là xe cấp thấp nhưng cậu vay tiền mua à? Vay cậu trả nổi không? Xe này cũng có giá mấy trăm nghìn, vợ cậu lấy tiền đâu ra?”, người đàn ông đầu hói cười nói. 

Ông ta thường xuyên kiếm chuyện với Lâm Chính, không có lý do gì khác, chỉ là ghét thôi! 

Dù sao cả khu chung cư này, không có người phụ nữ nào xinh đẹp hơn Tô Nhu cả. 

“Xùy, chồng tôi còn chạy BMW 3 Series kìa, hơn nữa còn là trả trong một lần, người như cậu mua một chiếc xe loại thường cũng phải đi vay? Chậc chậc chậc, coi tương lai của cậu kìa?”, bác gái khinh bỉ. 

Hai người nói qua nói lại châm chọc anh. 

Lâm Chính hờ hững nhìn bọn họ, không nói gì mà lấy điện thoại ra bấm số. 

Khoảng mười mấy phút sau, một chiếc xe chạy vào gara, hai người đeo thẻ công tác đi xuống. 

Không bao lâu sau lại có một xe cảnh sát chạy vào. 

Hai người đeo thẻ công tác đi hai vòng quanh chiếc Porsche, sau đó cảnh sát giao thông cũng đi qua xem thử. 

“Ai là cậu Lâm?” 

“Là tôi”, Lâm Chính trả lời. 

“Giám định sơ bộ thiệt hại khoảng hai trăm nghìn, có cần liên lạc với công ty bảo hiểm không?” 

“Không đi, tôi không có trách nhiệm trong chuyện này, liên lạc với công ty bảo hiểm cái gì?” 

“Được”. 

Hai nhân viên gật đầu, sau đó một người đi khỏi, một người khác nói mấy câu với cảnh sát giao thông, sau đó đi nói chuyện với bác gái. 

“Cái gì? Hai trăm nghìn? Đây… Đây là chuyện gì vậy? Liên quan gì đến tôi?” 

Bác gái sợ ngu người. 

“Đứa bé nhà bà làm hư hại xe của cậu Lâm, theo giám định của chúng tôi, nắp capo và sườn đều bị hư hại mức độ không giống nhau, tuy chỉ bị nhẹ nhưng phải thay nhiều. Vừa khéo nơi này có camera, người của chúng tôi đã đi xem camera rồi, lát nữa cảnh sát giao thông sẽ tiến hành giám định sự cố, nếu không có gì bất ngờ xảy ra các người phải chịu trách nhiệm hoàn toàn về chuyện này”. 

Nhân viên kia nói. 

Bác gái kia nghe vậy thì vô cùng hoảng sợ. 

Người đàn ông đầu hói bên cạnh giật mình, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. 

Rõ ràng ông ta đã nhận ra điều gì đó. 

“Tôi còn có chuyện, nơi này giao cho các anh xử lý, mấy ngày nữa hẳn lấy xe đi sửa, bàn chuyện bồi thường với bọn họ trước đi, nghe đây, không được bớt một chút nào cả, thiếu chút tiền nào, tôi sẽ gọi điện thoại cho Giám đốc Trần của các anh”. 

Lâm Chính từ tốn nói, sau đó mở cửa xe Porsche, ngồi vào. 

Thấy cảnh này, bác gái như bị sét đánh. 

“Lâm Chính, chiếc... chiếc Porsche này là của cậu ư?”, bác gái há hốc mồm, run rẩy hỏi. 

Lâm Chính không nói gì, đạp chân ga chạy nhanh ra khỏi khu chung cư, tiếng động cơ to như muốn làm sập cả tầng hầm đỗ xe. 

Bạn cần đăng nhập để bình luận