Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 356

Chương 360: Anh chưa ăn cơm sao?

Phó Hằng hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra. 

Vẻ mặt Châu Ngải cũng đầy ngạc nhiên. 

Người này là ai vậy? 

Đang yên đang lành sao lại đánh người? 

Nhưng... người kia chẳng thèm đếm xỉa đến Phó Hằng, bước tới, rồi đấm một phát vào mũi anh ta. 

Bốp! 

Phó Hằng bị đánh cho đầu váng mắt hoa, máu mũi tuôn ra. 

"Anh làm cái gì vậy? Giết người rồi! Giết người rồi! Hội trưởng Lâm, thằng điên này là ai vậy? Mau giữ anh ta lại!", Phó Hằng hét lên oai oái. 

Nhưng dù anh ta la hét kiểu gì vẫn không ăn thua. 

Lâm Chính chỉ ngồi trước bàn làm việc, mặt không cảm xúc chứng kiến cảnh này. 

Châu Ngải thì đờ cả người ra, cũng không biết nên làm thế nào. 

Người đàn ông kia lại đá một phát vào bụng Phó Hằng. 

"Hự..." 

Phó Hằng ôm bụng, không ngừng nôn dịch vị, suýt nữa thì nôn cả bữa tối hôm qua ra. 

Người đàn ông kia lại giơ nắm tay lên, đấm Phó Hằng túi bụi. 

Bốp! 

Bốp! 

Bốp! 

Bốp! 

… 

Những âm thanh nặng nề vang lên. 

Kèm theo tiếng la hét thảm thiết của Phó Hằng. 

"Hội trưởng Lâm...", sắc mặt Châu Ngải đầy lo lắng sốt ruột, vội gọi Lâm Chính. 

"Đủ rồi!". 

Cuối cùng Lâm Chính cũng lên tiếng. 

Người đàn ông kia lập tức dừng tay. 

Lúc này Châu Ngải mới thở phào nhẹ nhõm. 

Cứ đánh thế này, thì e rằng Phó Hằng sẽ bị đánh đến chết mất. 

"Hội trưởng Lâm, cứu tôi với...", Phó Hằng ôm đầu, mặt mũi sưng vù, nói lúng búng không rõ. 

"Anh tên là gì?", Lâm Chính không để ý đến Phó Hằng, nhìn chằm chằm người đàn ông kia, lạnh lùng hỏi. 

"Đại ca Lâm, tôi tên là Bưu Tử", người kia vội đáp. 

Đại ca Lâm? 

Hai người đều giật nảy mình. 

Lẽ nào người này do Lâm Chính tìm tới? 

"Anh đi theo Cung Hỉ Vân sao?", Lâm Chính bình thản hỏi. 

"Đúng vậy, tôi là vệ sĩ thân cận của chị Vân". 

"Hừ, Cung Hỉ Vân nuôi một lũ báo cô sao? Anh đánh thế này cũng gọi là đánh? Chưa ăn cơm à?", Lâm Chính lạnh lùng nói, sau đó bước tới, giẫm lên bàn tay Phó Hằng. 

Rắc! 

Tiếng xương gãy vang lên rõ mồn một! 

"A!". 

Tiếng hét thảm thiết thấu cả trời xanh. 

Người của Hiệp hội Y học đều tỏ vẻ kinh ngạc, nhưng không ai ho he gì. 

Bởi vì bọn họ đã nhận được tin từ trước. 

Trong phòng làm việc, Châu Ngải và người tên Bưu Tử kia há hốc miệng. 

Bọn họ nào biết thần y Lâm cứu người giúp đời kia còn có mặt hung tàn như vậy chứ. 

Lâm Chính nhấc chân, nhìn Bưu Tử đang điên cuồng nuốt nước bọt, lạnh lùng hỏi: "Bây giờ đã biết chưa?". 

Bưu Tử đổ mồ hôi lạnh, gật đầu như giã tỏi: "Biết... biết rồi..." 

"Tốt lắm, bắt đầu đi, sống chết mặc kệ", Lâm Chính quay lại ngồi trước bàn làm việc, châm một điếu thuốc, chậm rãi thưởng thức. 

"Hội trưởng Lâm, anh..." 

Phó Hằng run cầm cập ngẩng đầu lên, kêu lên đầy sợ hãi. 

Nhưng ngay sau đó, lưng anh ta bị đạp một cú rất mạnh. 

"Hự..." 

Phó Hằng phun ra một ngụm máu, anh ta chỉ cảm thấy sống lưng của mình sắp bị tên Bưu Tử này đá gãy luôn rồi. 

Bưu Tử cũng học theo Lâm Chính, giẫm nát tay còn lại của Phó Hằng. 

"A..." 

Phó Hằng lại hét lên như heo bị chọc tiết, gần như sắp ngất đi. 

Bưu Tử lại đá thêm mấy cái, giẫm gãy hai tay anh ta, cuối cùng Phó Hằng cũng nằm bất động dưới đất. 

"Đại ca Lâm, hình như anh ta ngất rồi", Bưu Tử nói. 

"Khi đau đến một mức độ nhất định, con người sẽ không thể ngất được, trừ khi đại não ngừng hoạt động, cũng chính là trở thành người thực vật", Lâm Chính bình thản nói, sau đó ngoảnh sang nhìn Châu Ngải: "Có adrenalin không?". 

"Có...", Châu Ngải run rẩy gật đầu. 

"Tiêm cho anh ta một mũi". 

"Việc này..." 

"Thôi để tôi làm cho". 

Lâm Chính lắc đầu, lấy một cây châm bạc trong túi ra, bước tới, đâm nhẹ vào khuôn mặt đầy thịt mỡ của Phó Hằng. 

"A!". 

Phó Hằng run lập cập như bị điện giật, mở bừng mắt ra, miệng lại phát ra tiếng kêu thảm thiết. 

Thật là thần kỳ! 

Châu Ngải vô cùng ngạc nhiên! 

"Nói cho tôi biết, nhà họ Hoa ở Thượng Hỗ có quan hệ gì với anh? Chuyện này có phải là nhà họ Hoa sai khiến anh không?", Lâm Chính túm tóc Phó Hằng, khàn giọng hỏi. 

"Họ Lâm kia, mày không được chết tử tế đâu, mày động đến tao, chắc chắn nhà họ Hoa sẽ không tha cho mày, tao đảm bảo...", Phó Hằng nói lúng búng không rõ, nói xong còn nhổ một ngụm nước bọt dính đầy máu lên bộ vest của Lâm Chính. 

Lâm Chính không hề tức giận, mà lấy khăn giấy trên bàn lau đi, rồi mở cửa sổ phía sau ra. 

"Đưa anh ta lại đây". 

"Vâng", Bưu Tử xách Phó Hằng lên bằng một tay, bước về phía cửa sổ. 

"Mày muốn làm gì hả? Đây là tầng mười đấy! Mày điên rồi! Dừng tay! Mau dừng tay!", Phó Hằng hét lên. 

"Ném xuống đi!". 

Lâm Chính bình thản nói. 

"Vâng". 

Bưu Tử cũng dùng sức, thẳng tay đẩy Phó Hằng tới mép cửa sổ. 

Rơi xuống từ độ cao này thì chết là cái chắc. 

Hội trưởng Lâm này bị điên rồi sao? 

Toàn thân Châu Ngải run rẩy, quên cả việc ngăn cản. 

Còn Phó Hằng thì không dám chần chừ chút nào nữa, gào lên: "Hội trưởng Lâm! Dừng tay! Mau dừng tay! Chỉ cần anh dừng tay, anh hỏi gì tôi cũng nói! Tôi nói hết!". 

"Thả anh ta xuống!". 

Lâm Chính điềm nhiên nói. 

"Vâng, đại ca Lâm", Bưu Tử ném Phó Hằng xuống đất. 

Phó Hằng nằm bẹp dưới đất rên rỉ, cơ thể không ngừng run rẩy, như lên cơn động kinh. 

"Nói đi", Lâm Chính nói. 

Phó Hằng há miệng, dường như vẫn đang do dự. 

"Cơ hội chỉ có một lần, anh không biết nắm bắt thì cũng đừng trách tôi", Lâm Chính bình thản nói, rồi giơ tay lên. 

Bưu Tử lập tức túm lấy Phó Hằng. 

"Khoan! Khoan! Tôi nói! Tôi nói! Tôi và nhà họ Hoa ở Thượng Hỗ không thân quen lắm, tôi chỉ là họ hàng xa của quản gia nhà họ Hoa ở Thượng Hỗ...", Phó Hằng run rẩy nói. 

"Anh là họ hàng xa mà lại bảo anh làm?". 

"Đúng vậy, là người họ hàng xa kia nhờ vả tôi, nhà họ Hoa cũng chuyển một triệu tệ vào tài khoản của tôi..." 

"Chỉ vì một triệu tệ mà bảo anh đi hại một mạng người? Chắc là không đủ đâu nhỉ?", Lâm Chính đanh mặt lại, trầm giọng nói. 

Xông vào phòng cấp cứu... Đây chính là giết người! 

Lâm Chính tin Phó Hằng sẽ không ngu ngốc đến mức giết người vì chút tiền này. 

"Cả mối quan hệ nữa... Nhà họ Hoa Thượng Hỗ... cũng có người ở Giang Thành, bọn họ có thể bảo đảm tôi được thuyên chuyển... có thể giúp tôi được điều tới Thượng Hỗ...", Phó Hằng run rẩy nói. 

"Đây chính là trọng điểm!". 

Lâm Chính gật đầu: "Tôi muốn anh nói ra tất cả những người của nhà họ Hoa ở Giang Thành!". 

"Tôi nói... tôi nói ngay đây..." 

Phó Hằng kêu lên, rồi nói ra từng cái tên, bao gồm cả nơi ở, chức vụ... 

Khoảng mấy phút sau, Lâm Chính mới hài lòng gật đầu. 

"Đưa anh ta đi, nói với Cung Hỉ Vân, bảo cô ta sắp xếp xe đưa người này đi", Lâm Chính nói. 

Bạn cần đăng nhập để bình luận