Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 440

Chương 445: Cho em một năm

Dứt lời người này bỗng sững sờ. 

“Cậu nghiêm túc sao?”, người này hỏi. 

“Đúng vậy”, Lâm Chính dập điếu thuốc. 

“Xem ra cậu không chỉ bất tài mà đầu óc còn có vấn đề nữa, chẳng trách ông cụ thà để cậu ở nhánh phụ, bắt cưới vợ đuổi ra ngoài. Với IQ của cậu đúng là không thể nào so sánh với các cậu ấm, cô chiêu khác được”, người này lắc đầu bật cười. 

Lâm Chính không nói gì. Anh biết những cậu ấm, cô chiêu mà người này nói đến là ai. 

“Con ngoài giá thú thì vẫn chỉ là con ngoài giá thú mà thôi. Gen kém quá mà, tư duy IQ cũng thấp lè tè. Thôi bỏ đi. Nếu như cậu thật sự muốn tới thì tôi đợi cậu. Nhưng hi vọng cậu có thể bước vào cánh cửa đó. Cậu không phải người nhà họ Lâm, dù có làm sao thì cũng chẳng ai thèm bận tâm”. 

Người này lắc đầu, đi ra khỏi phòng. Lâm Chính ngồi xuống ghế, nhìn mẩu đầu lọc rơi dưới đất và chìm vào im lặng. Có lẽ nghe thấy tiếng đóng cửa nên Tô Nhu và Trương Tinh Vũ từ trong phòng bước ra. 

“Sao cậu không đi với người đó luôn đi? Cậu còn ở đây làm gì?”, Trương Tinh Vũ liếc nhìn Lâm Chính, lạnh lùng lên tiếng. 

“Được rồi mà mẹ, bớt nói vài câu”, Tô Nhu dường như nhìn ra tâm trạng của Lâm Chính không tốt nên khuyên can. 

“Mẹ mặc kệ, Tô Nhu, nói tóm lại là con mau ly hôn với nó, biết chưa?”, Trương Tinh Vũ tức giận nói. 

“Mẹ, mẹ đi mua thức ăn đi. Trong tủ lạnh hết rồi. Tối nay còn chưa biết ăn gì nữa”, Tô Nhu mỉm cười, sau đó lấy cơ đuổi Trương Tinh Vũ đi. 

Trương Tinh Vũ làu bàu rời đi. Lúc này Tô nhu mới nhìn Lâm Chính. Căn phòng im lặng quá. 

Tô Nhu mím môi hỏi: “Người đó là ai vậy?” 

“Một người quen, không thân lắm”. 

“Không phải người nhà anh sao?”, Tô Nhu lại hỏi. 

Lâm Chính im lặng. 

“Lâm Chính, có nhiều khi em cảm thấy anh thật kỳ lạ”, Tô Nhu bỗng lên tiếng. 

Lâm Chính nhìn cô. Tô Nhu chỉ thản nhiên nói tiếp: “Chắc người đó là người thân của anh phải không? Em không biết giữa anh và gia đình có chuyện gì nhưng em nghĩ dù là gì thì họ cũng đều cân nhắc tới anh cả”. 

“Em đang làm công tác tư tưởng cho anh đấy à?”, Lâm Chính mỉm cười. 

“Em không có ý đó, cũng không có hứng thú. Em nghe nói Lạc Thiên xảy ra chuyện phải không”. 

“Không sao nữa rồi”. 

“Không sao thì tốt rồi…Có điều y quán của cô ấy hai ba bữa lại đóng cửa, chắc là thu nhập cũng không ổn. Chắc anh cũng không làm ở đó nữa rồi phải không?” 

“Đúng vậy…sao thế?” 

“Nếu không có việc gì làm thì anh tới công ty của em đi”, Tô Nhu thản nhiên nói. 

“Tới chỗ em làm việc sao?”, Lâm Chính giật mình. 

“Thái độ của mẹ đối với anh càng lúc càng tệ. Giờ bà ấy chỉ hi vọng em có thể nhanh ly hôn với anh, sau đó gả em cho thần y Lâm”, Tô Nhu nói giọng khàn khàn. 

“Vậy em có muốn không? Thần y Lâm không những đẹp trai mà còn nhiều tiền, là người yêu trong mộng của không ít người đấy. Nếu em gả cho anh ta, ít nhất thì sẽ không phải chịu khổ như ở cùng anh”, Lâm Chính cười nói. 

“Anh coi em là người gì vậy?”, Tô Nhu tức giận bước tới, đưa tay lên định đánh Lâm Chính. 

Thế nhưng cô bỗng khựng tay lại. Đôi mắt cô rưng rưng, nhìn Lâm Chính chăm chăm. Từng giọt nước mắt lăn dài trên má. Cuối cùng cô vẫn hạ tay xuống. 

“Lâm Chính mặc dù chúng ta đã kết hôn ba năm rồi nhưng anh chẳng hiểu em gì cả”. 

“Đúng vậy, đúng là điều kiện của thần y Lâm rất hoàn hảo, nhưng em nói anh biết, Tô Nhu em không phải là người phụ nữ tham vinh hoa phú quý. Mặc dù em không thích anh nhiều lắm và cuộc hôn nhân của chúng ta cũng do người lớn sắp đặt nhưng em luôn coi trọng. Dù em có ly hôn thì cũng sẽ làm theo những gì em và ông đã thỏa thuận, một năm nữa mới làm vậy chứ không phải bây giờ”. 

Tâm trạng của Tô Nhu có phần kích động. Cô nhìn Lâm Chính bằng ánh mắt trách móc. Cô hi vọng biết bao nhiêu rằng người đàn ông này có thể hiểu mình, hiểu được nỗi khổ và áp lực của cô. 

Nhưng…không hề. Anh chẳng biết gì hết. Cứ như anh chẳng bận tâm gì cả. Lâm Chính chỉ im lặng. 

Tô Nhu khẽ lau nước mắt. Cô quay mặt đi, nói khẽ: “Lần này coi như là do em kích động. Có thể giúp em một chuyện được không?” 

“Em nói đi”, Lâm Chính lên tiếng. 

“Mẹ cảm thấy bất mãn với anh, em hi vọng anh có thể giả vờ làm việc ở công ty. Tới khi đó KPI của công ty em sẽ tính cho anh, để bố mẹ cảm thấy anh là người có năng lực, ít nhất là họ sẽ thấy đỡ thất vọng. Như vậy thì họ sẽ không ép em và anh ly hôn nữa". 

“Vậy à…” 

“Cho em một năm”, Tô Nhu lên tiếng: “Sau một năm, chúng ta sẽ ly hôn” 

“Đây là đang cho anh cơ hội đấy à?” 

“Không…đây là cái giá mà em phải trả cho một cuộc hôn nhân thất bại”, Tô Nhu thấp giọng, bước ra ngoài . Thế nhưng đi được vài bước cô lại dừng lại. 

“Anh và Lạc Thiên cô nam quả nữ, anh đừng ở chỗ cô ấy nữa. Phòng bên cạnh đã thu dọn cho anh rồi, anh ở đó đi”, nói xong, cô đóng cửa phòng lại. 

Lâm Chính khẽ dao động ánh mắt. Anh hít một hơi thật sâu, không nghĩ thêm nữa và đi về phòng. 

Thế nhưng một lúc sau cửa phòng lại mở ra, Tô Quảng bước vào và hét lên. 

“Tôi Nhu, con mau ra đây” 

“Bố, sao thế?”, Tô Nhu bước ra, nhìn ông ta bằng vẻ nghi ngờ. 

“Giúp bố một việc” Tô Quảng cuống cuồng. 

“Việc gì ạ?”, Tô Nhu hỏi. 

“Ăn cơm với người của tập đoàn Dương Hoa, tối nay”, Tô Quảng nói. 

“Người của tập đoàn Dương Hoa. Thần y Lâm sao?”, Tô Nhu chau mày. 

Tô Quảng đúng kiểu muốn buộc Tô Nhu dính lấy thần y Lâm cho rồi, vì vậy cô mới hỏi như vậy. 

“Không phải, không phải”, Tô Quảng mỉm cười, đưa danh thiếp tới. 

“Là giám đốc Chu của tập đoàn Dương Hoa. Giám đốc Chu đã đặt bàn ở khách sạn Nam Thanh. Tối nay con trang điểm một chút, đi một chuyến, ăn bữa cơm thôi, không có gì cả”. 

“Cái gì?” 

Tô Nhu nghe thấy thì giật mình: “Bố, bố làm gì vậy? Con gái bố bước đi còn phải dùng gậy mà bố còn bắt con đi tiếp khách sao?” 

“Con gái, chuyện này thật sự rất quan trọng…Giám đốc Chu đang có một hạng mục rất quan trọng, đơn vị của bố lại đang muốn có được hạng mục này. Sếp đã nói rồi. Ai có thể lấy được hạng mục này thì chức quản lý sẽ thuộc về người đó. Con gái, bố làm nô cả đời rồi, lẽ nào tới lúc quan trọng thế này con lại không giúp bố sao?”, Tô Quảng lên tiếng. 

Tô Nhu vốn tức giận, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt đầy hi vọng của bố thì cô lại do dự, sau đó bặm môi nói: “Chỉ đơn giản là ăn bữa cơm thôi phải không?” 

“Đúng vậy…” 

“Nhưng một mình con không tiện lắm, con có thể bảo mẹ hoặc bố đi cùng không?” 

“Giám đốc Chu bảo bố mẹ làm việc khác, bố mẹ không tiện đi…” 

Bạn cần đăng nhập để bình luận