Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 261

Chương 263: Hối hận rồi à? (1)

Sau đó là tiếng hắng giọng của ông Hai Liễu. Bầu không khí lập tức đặc quánh. Phó Vũ càng kinh ngạc hơn. Hai mắt hắn trợn tròn, nhìn ông hai Liễu bằng vẻ không dám tin. 

Một lúc sau, hắn mới lắp bắp nói: “Có cái cục shit ấy, anh nuôi tôi không thể nào chết được? Ông tưởng ông là ai? Đừng có nói xằng nói bậy ở đây!”, Phó Vũ tuyệt đối không tin và càng không thể chấp nhận. 

“Phó Vũ sao cậu có thể ăn nói như vậy với chú Hai của tôi chứ?”, tên tóc xanh bật lại. 

Ông hai Liễu giơ tay ra hiệu tên tóc xanh đừng nói gì. Sau đó ông ta trừng mắt, nghiến răng với Phó Vũ: “Phó Vũ, tôi hỏi cậu, gần đây cậu còn liên lạc được với Khổ Long không?” 

Phó Vũ run rẩy. Liên lạc sao? Liên lạc bằng niềm tin à? 

Đừng nói là Khổ Long mà đến ngay cả những thuộc hạ của Khổ Long thì hắn cũng không liên lạc được. Đám người này đột ngột biến mất, đến cả KTV Kim Thế Duyên cũng đã đóng cửa. 

Mặc dù Phó Vũ ý thức được rằng có thể đã xảy ra chuyện gì đó nhưng với sức mạnh của Khổ Long ở cái Giang Thành này thì hắn cảm thấy vô cùng thản nhiên. 

Ở Giang Thành, có gì mà anh nuôi hắn không làm được chứ? Không cần lo lắng đâu. Phó Vũ ra sức an ủi chính mình. Thế nhưng một giây sau, ông hai Liễu đã báo một tin vô cùng kinh hồn. 

“Nếu không liên lạc được thì đủ để chứng tỏ là đã có vấn đề. Phó Vũ, cậu đừng như vậy nữa. Xương Bá đã không còn, Cung Hỉ Vân cũng đã làm việc cho chủ tịch Lâm, thậm chí đến cả anh nuôi của cậu cũng có thể đã không còn vì một chuyện ngoài ý muốn nào đó. Cả Giang Thành đã không còn ba thế lực đó nữa rồi. Cậu mau xin lỗi chủ tịch Lâm, nếu không hậu quả thế nào thì đừng có trách”. 

Ông hai Liễu lạnh lùng quát. Câu nói của ông ta khiến đám đông hoang mang. Phó Vũ hai chân run lẩy bẩy, ngồi phịch xuống đất. 

Ba thế lực lớn đã…không còn nữa rồi sao? Là giả phải không? Ai dám tin chứ? Nhưng chẳng lẽ ông hai Liễu lại thích nói đùa? 

Những lời ông ta nói sao có thể là giả được? Đám đông bàng hoàng, cảm giác da đầu tê dại. Lúc này bọn họ mới biết tại sao ông hai Liễu lại cung kính, sợ sệt Lâm Chính như vậy. 

Ông hai Liễu hít một hơi thật sâu, dúi đầu tên tóc xanh đi tới đứng trước mặt Lâm Chính. 

“Quỳ xuống”, ông hai Liễu nói. 

“Chú hai, cháu…chú bảo cháu quỳ xuống sao?”, tên tóc xanh run rẩy 

Ông hai Liễu lấy ra một cây gậy sắt đưa tới trước mặt hắn. Ông ta không nói gì, cứ thế đập thẳng vào đầu gối của tên tóc xanh. 

“Rắc”. 

“Á!” 

Tên tóc xanh kêu la thảm thiết. Hắn ngã lăn ra đất, ôm cái chân đã bị đánh gãy của mình và gào lên. Ông hai Liễu lại đập mạnh vào chân còn lại của tên tóc xanh. 

Rắc. 

Tiếng kêu gào vang vọng không gian. Tên tóc xanh do đau quá mà ngất lịm. 

“ông Hai”, người nhà họ Liễu đứng sau không chịu đựng thêm được nữa. 

Thế nhưng ông hai Liễu mặc kệ. Ông ta quay qua nhìn Lâm Chính, cúi đầu nói: “Chủ…chủ tịch Lâm, như vậy…cậu đã hài lòng chưa?” 

Lâm Chính điềm đạm nhìn tên tóc xanh ngất dưới đất và lắc đầu. 

Bạn cần đăng nhập để bình luận