Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 396

Chương 401: Cúi đầu

Két! Chiếc xe dừng lại. 

“Sao lại không lái nữa?”, Lâm Chính ngồi ở tay lái phụ liếc nhìn người tài xế và lên tiếng. 

Người tài xế nhìn anh với vẻ khó xử rồi anh ta chỉ mỉm cười, không nói gì. Xe do nhà họ Lương sắp xếp. Thực ra thì Lâm Chính cũng đã đoán ra rồi. 

Thấy người tài xế không nói gì, Lâm Chính cũng chẳng buồn bận tâm, anh cứ thế mở cửa bước xuống. 

“Anh Lâm, xin hãy đợi đã?", người tài xế vội vàng gọi với. 

“Tôi đã nói rồi, tôi sẽ không chữa bệnh cho nhà họ Lương nữa. Các người đừng có tốn công vô ích. Nếu đã không chịu đưa tôi về thì tôi sẽ tự bắt xe về, tạm biệt”, Lâm Chính vẫy tay. 

“Anh Lâm, anh Lâm!”, người tài xế cuống cuồng hét lên, thấy Lâm Chính đã đứng bắt xe thì lập tức nói: “Anh Lâm, tôi sẽ đưa anh về Giang Thành! Anh lên xe đi, tôi sẽ không dừng lại nữa!” 

“Thật sao?” 

Lâm Chính liếc nhìn đường quốc lộ. Nói thực là ở nơi này không dễ gì bắt được xe. Anh cân nhắc rồi gật đầu: “Vậy được. Nhưng tôi nhắc trước là tôi sẽ không quay về đó đâu đấy”. 

“Vâng, vâng…anh yên tâm, tôi nhất định sẽ đưa anh về Giang Thành”, người tài xế mỉm cười, mở cửa xe ra. 

Lâm Chính lại ngồi vào trong xe. Chiếc xe khởi động. Thế nhưng tốc độ không nhanh, chỉ tầm 40km/hLâm Chính chau mày, nhưng không nói gì. 

“Đoạn đường này hạn chế tốc độ..”, người tài xế cảm nhận được Lâm Chính không hài lòng nên vội vàng cười trừ. 

Lâm Chính nhắm mắt lại, không buồn quan tâm. Chỉ cần về Giang Thành là được .Chiếc xe từ từ lái đi. Thế nhưng tầm ba mươi phút. 

Két. Tiếng phanh xe đột ngột vang lên. Ngay sau đó là một chiếc Ferrari màu đỏ đỗ ngay trước mặt họ. 

Lâm Chính mở mắt. Chiếc xe mở ra, một cô gái với thân hình quyến rũ bước tới. Nhìn thấy người này, người tài xế thở phào. Mặc dù người tài xế vẫn duy trì tốc độ 40 nhưng anh ta tin cô gái phải chạy với tốc độ hơn 100km/h mới đuổi kịp. Người tài xế lái với tốc độ 40km/h là để đợi người phụ nữ này. 

“Lương Hồng Anh?” 

Lâm Chính để ý thấy người phụ nữ thì anh cũng quyết định xuống xe để bắt xe khác. 

“Thần y Lâm”, Lương Hồng Anh bước tới, kêu lên. 

“Cô Lương, tôi đã nói rất rõ với người tài xế rồi. Giờ tôi không có nhiệm vụ phải cứu ông nội cô nữa”, Lâm Chính thản nhiên nói. 

Lương Hồng Anh mím môi: “Thần y Lâm, tôi biết anh giận tôi, là do tôi nông cạn, hi vọng anh có thể cùng tôi quay về! Tôi đảm bảo, nếu anh chữa khỏi được cho ông nội tôi thì nhà họ Lương chúng tôi nhất định sẽ hậu tạ anh!” 

“Nhưng Đông y chỉ là một lũ lừa đảo. Cô bảo tôi cứu ông nội cô thì chẳng phải là đi hại ông ấy sao?”, Lâm Chính tò mò hỏi. 

“Điều này…”, Lương Hồng Anh không biết phải trả lời như thế nào, bèn cúi đầu: “Tôi muốn để anh thử”. 

“Vậy thì tôi vẫn không đi đâu, nhỡ ông nội cô xảy ra chuyện gì thì sao tôi gánh vác được”. 

“Anh…rốt cuộc anh muốn như thế nào? Tôi đã nói tới nước đó rồi, lẽ nào anh không cho tôi chút thể diện sao?”, Lương Hồng Anh tức giận. 

“Sao tôi phải giữ thể diện cho cô?”, Lâm Chính nhìn Lương Hồng Anh. 

Lương Hồng Anh tức tới mức muốn nổ tung. Cô ta là cô chủ của nhà họ Lương đấy, vậy mà có người dám nói chuyện với cô ta theo cách như thế này sao? 

“Vì vậy sống chết anh cũng không chữa trị cho ông nội tôi đúng không?”, Lương Hồng Anh hằm hằm tức giận. 

“Cũng không tới mức đó”, Lâm Chính cười nói. 

Lương Hồng Anh khựng người: “Vậy thì anh còn không mau đi với tôi?” 

“Vậy thì phải xem cô làm thế nào đã”, Lâm Chính nói. 

“Tôi sao? 

“Từ đầu đến cuối, cô chưa từng xin lỗi tôi?”, Lâm Chính cười nói. 

“Xin lỗi?”, Lương Hồng Anh đỏ mặt. Cô ta nghiến răng, tức giận nói: “Người họ Lâm kia, anh to gan thật! Dám bắt tôi xin lỗi? Anh có biết tôi là ai không? Tôi đã chịu cúi đầu mời anh thì đã là giữ thể diện cho anh lắm rồi, vậy mà anh còn mặt dày sao?” 

“Vậy thì mời cô về cho", Lâm Chính bình tĩnh nói. 

“Anh…là tên khốn”, Lương Hồng Anh tức tới mức giậm chân. Lâm Chính mắc kệ cô ta, nhìn thấy một chiếc xe lái tới anh lập tức chặn lại. 

“Cút! Cút ngay cho tôi!” 

Lương Hòng Anh chửi vào mặt người tài xế vừa chạy tới. Người tài xế hoang mang: “Mụ điên này tới từ đâu vậy?” 

“Anh nói cái gì?”, Lương Hồng Anh lập tức kéo cửa xe ra định đập cho người tài xế một trận. Còn Lâm Chính thì ngồi vào ghế phụ thản nhiên nói: “Bác tài, mặc kệ cô ta, đi Giang Thành”. 

“Ok! Cậu thắt dây an toàn vào nhé”, người tài xế vừa nói vừa định rời đi. 

Nào ngờ Lương Hồng Anh đã chặn ngay đầu mũi xe, dang hai tay ra và tức giận gầm lên: “Không được đi”. 

“Chuyện này…”, người tài xế không biết phải làm sao. 

Lâm Chính chau mày nhưng sau đó bật cười. 

“Thích đấu thời gian à? Không sao, bác tài, cô ta đã thích thế thì để cô ta chặn, chúng ta đợi”, nói xong Lâm Chính đưa cho người tài xế một xấp tiền. 

Người tài xế mừng rơn, vội vàng cười nói: “Ok ok, xe để anh lái cũng được luôn”. 

Lâm Chính mỉm cười, vắt chân lên nhìn trông vô cừng chất chơi. 

“Người họ Lâm kia…anh…là đồ vô liêm sỉ”, Lương Hồng Anh run rẩy. 

Thế nhưng cô ta chẳng làm gì được. Nếu cứ tiếp tục như này thì tình hình của ông sẽ càng ngày càng nghiêm trọng mất. 

Phải làm sao đây? Lương Hồng Anh không biết phải làm thế nào. 

“Người anh em? Chuyện gì vậy? Vợ cậu à? Nếu mà mâu thuẫn thì nói rõ là xong mà”, người tài xế thấy cô gái xinh đẹp tức giận như vậy bèn lên tiếng khuyên Lâm Chính. 

“Cô ấy làm chuyện có lỗi với tôi mà không chịu xin lỗi”, Lâm Chính nhún vai. 

“Làm chuyện có lỗi với cậu sao? Lẽ nào..”, người tài xế như ghĩ ra điều gì đó bèn tỏ vẻ tức giận: “Người anh em, vậy thì đúng là lỗi của cô ấy rồi. Đàn ông mà, chuyện gì cũng có thể nhịn nhưng mà bị cắm sừng thì không thể chấp nhận được! Người anh em, tôi đứng về phía cậu, cô ấy mà không xin lỗi thì chúng ta chơi tới cùng luôn”. 

Nói xong người tà xế cũng tỏ ra tức giận theo. Lâm Chính bật cười. 

Lương Hồng Anh tức tới mức phát điên. Lúc này trông cô ta chẳng khác gì loại phụ nữ đầu tầm thường. 

Bạn cần đăng nhập để bình luận