Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 89

Chương 90: Người yêu của em

Lâm Chính đi dọc theo bãi đỗ xe của “khách sạn Thiên Duyệt” tới cửa chính. 

Dọc đường có thể nhìn thấy rất nhiều xe sang. BMW, Audi chỉ là xe đẳng cấp thấp, Land Rover, Jaguar cũng không là gì. Dù sao, siêu xe như Lamborghini hoặc McLaren… không phải số ít, thậm chí anh còn nhìn thấy một chiếc Phantom bản kéo dài màu bạc, cả Giang Thành cũng không có được bao nhiêu chiếc. 

“Xem ra khách sạn này mở cho người có tiền”, Lâm Chính nghĩ trong lòng, cảm thấy ánh mắt khinh bỉ của bảo vệ canh cửa cũng là bình thường. 

“Chào anh, khách sạn Thiên Duyệt chúng tôi đã được người khác bao trọn, tạm thời không mở cho người ngoài, rất xin lỗi”, lễ tân mặc sườn xám ở trước cửa mỉm cười nói. 

“Tôi được cô Anna mời đến tham dự tiệc”, Lâm Chính nói. 

Hai mắt của nhân viên lễ tân phát sáng, vội nói: “Vậy anh là Lâm Chính phải không? Mời vào, mời vào, cô Anna nói cô ấy có việc gấp, sẽ đến hơi muộn, mong anh đợi một lúc”. 

“Được, cảm ơn”, Lâm Chính đi vào trong. 

Tiệc đã bắt đầu. 

Tiếng nhạc du dương vang lên trong sảnh tiệc xa hoa. 

Buổi tiệc được tổ chức với hình thức tự phục vụ, mọi người lấy thức ăn có trật tự. Nam thanh nữ tú ăn mặc lộng lẫy đang bưng ly rượu trò chuyện với nhau, bầu không khí rất hài hòa. 

Từ dụng cụ ăn uống, thức ăn cho đến bàn ghế nơi đây đều toát ra sự xa hoa, thậm chí cách ăn mặc của nhân viên phục vụ cũng rất được chú trọng. 

Đây mới chỉ là màn dạo đầu của buổi tiệc. 

Chủ nhân còn đang chuẩn bị, khách đến đây có thể lấy rượu và thức ăn lót dạ trước. 

Lâm Chính chưa ăn tối, thấy Anna chưa đến bèn lấy đĩa đi gắp đầy thức ăn, ngồi xuống một góc bắt đầu ăn. 

“Lâm Chính?”. 

Một giọng nói ngạc nhiên vang lên. 

Nghe tiếng nói nhẹ nhàng mà quen thuộc này, Lâm Chính lại không thấy bất ngờ. 

Anh nghiêng đầu, nhìn hai cô gái đứng ở bên cạnh, một người là chủ nhân chiếc xe 718 khi trước, người còn lại là vợ anh Tô Nhu. 

Lúc này, Tô Nhu mặc áo dạ hội màu đen, cho người ta cảm giác lạnh lùng cao quý, kết hợp với làn da trắng trẻo của cô khiến cô trở thành tâm điểm chú ý của cả bữa tiệc. Hầu như vô số ánh mắt xung quanh đều dồn lên người cô, chưa từng dời đi. 

Lâm Chính đặt dao nĩa trong tay xuống, lên tiếng: “Không phải em nói đi bàn chuyện làm ăn sao? Sao lại ở đây?”. 

“Câu này phải là em hỏi anh mới đúng! Sao anh lại chạy tới đây?”, sắc mặt Tô Nhu hơi khó coi, đến gần mấy bước, đè thấp giọng nói: “Anh có biết đây là đâu không? Sao anh lại vào được đây? Có phải anh theo dõi em không?”. 

Tô Nhu lại tưởng rằng Lâm Chính đi theo cô tới đây… 

“Tiểu Nhu, người này là ai?”, chị Mai ở bên cạnh quan sát Lâm Chính một lượt, không khỏi lên tiếng hỏi. 

Mặc dù Lâm Chính mặc áo quần rẻ tiền, nhưng dáng vẻ hay khí chất đều vô cùng xuất chúng. Tô Nhu đã nhìn quen gương mặt của Lâm Chính, trên thực tế Lâm Chính vẫn xứng danh là một anh chàng đẹp trai đúng chuẩn. 

“Chị Mai, đây là… người yêu của em…”, Tô Nhu do dự một lúc, dè dặt nói. 

“Người yêu em?”, chị Mai sửng sốt, nhíu mày: “Chị nhớ ra rồi, là người ở rể ăn bám nhà em đúng không?”. 

Tô Nhu vô cùng xấu hổ. 

“Sao em lại đưa cậu ta đến đây?”. 

“Chị Mai, em cũng không biết anh ấy sẽ đến…”, Tô Nhu muốn khóc mà không có nước mắt. 

“Bây giờ đừng nói chuyện này nữa, mau bảo cậu ta đi đi! Nếu để cậu Sở nhìn thấy thì không hay”, sắc mặt chị Mai hơi sa sầm. 

“Hả… Dạ được…”, Tô Nhu khó xử tiến tới, nhỏ giọng nói: “Lâm Chính, anh mau về đi”. 

“Không phải em nói muốn bàn chuyện làm ăn sao? Cậu Sở đó là ai?”, Lâm Chính không biểu lộ cảm xúc, hỏi. 

“Đợi em về rồi giải thích với anh”, Tô Nhu sốt ruột. 

“Về? Ở đây không nói được sao? Huống hồ, anh không phải đi theo em tới đây, anh được người ta mời tới dự tiệc”, Lâm Chính nói. 

Anh cảm thấy dường như Tô Nhu đang giấu mình chuyện gì đó, hơn nữa… nhất định là có liên quan đến cậu Sở. 

Mặc dù cảm giác của Lâm Chính đối với Tô Nhu vẫn chưa đến mức khắc cốt ghi tâm, nhưng nói cho cùng cô cũng là vợ anh. 

Con người Lâm Chính ghét nhất là bị cắm sừng, chuyện này không làm rõ ràng thì làm sao anh rời đi được? 

Bạn cần đăng nhập để bình luận