Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 556

Chương 561: Đòn tâm lý chết người

Nguyên lão đó vừa nói ra, tất cả người nhà họ Ứng ở đây đều tái mặt. 

Nụ cười trên mặt Ứng Hoa Niên cũng dần dần biến mất. 

Ông ta im lặng một lúc lâu mới nhận lấy điện thoại của nguyên lão kia đưa qua, đặt bên tai. 

Lúc này, Lâm Chính đột nhiên lên tiếng: “Gia chủ, nếu không ngại thì có thể mở loa ngoài không?”. 

Lời này vừa nói ra, hiện trường vô cùng yên tĩnh. 

Tất cả mọi người nhìn chằm chằm Lâm Chính. 

Kinh ngạc có, căm phẫn có. 

Lâm Chính nói lời này có ý gì, mọi người đều có thể nghe ra được. 

Thách thức! 

Sự thách thức trắng trợn! 

Nhưng đó không chỉ là thách thức, e rằng… cũng có sự phản đòn của Lâm Chính ở trong đó. 

Đúng là đòn tâm lý chết người! 

Ứng Hoa Niên bắt Lâm Chính mở loa ngoài không phải muốn sỉ nhục Lâm Chính. Bởi vì theo ông ta thấy, sỉ nhục một nhân vật nhỏ bé như vậy không có ý nghĩa gì. Người ở tầng lớp cao như ông ta sẽ không so đo với kẻ vô danh tiểu tốt. 

Mục đích chủ yếu của ông ta là để ổn định lòng người của nhà họ Ứng. 

Bây giờ, Lâm Chính lại sắp phá hủy hoàn toàn lòng người mà ông ta vừa mới ổn định được. 

Nếu Lâm Chính còn giấu chiêu gì đằng sau thì kế hoạch của Ứng Hoa Niên sẽ thất bại. 

Nhưng nếu không mở loa ngoài, không phải đã thua về mặt khí thế rồi sao? Nếu vậy, lòng người sẽ chỉ càng thêm loạn. 

Ứng Hoa Niên hít sâu một hơi, cuối cùng vẫn bấm loa ngoài. 

Lúc này, ông ta cũng không còn lựa chọn nào khác. 

“Hoa Niên!”. 

Bên kia điện thoại là một giọng nói già nua, nghe rất nghiêm khắc. 

“Dạ có Hoa Niên”, Ứng Hoa Niên hơi cúi đầu, giọng nói cung kính. 

“Ai cho cậu động vào Tập đoàn Dương Hoa?”, giọng nói già nua lại lộ ra nghi vấn. 

Hơi thở của Ứng Hoa Niên run rẩy, người nhà họ Ứng càng kinh hãi. 

Ông ta do dự một lúc, nhỏ giọng hỏi: “Tập đoàn Dương Hoa… không động vào được sao…”. 

“Lúc trước có thể, sau này không thể. Thần y Lâm có thể động, nhưng mấy nhà máy kia không được động vào!”, giọng nói già nua có vẻ rất tức giận. 

Lời nói này có thể nói là khiến mọi người mù mịt không hiểu ra sao. 

Thần y Lâm có thể động, nhà máy không được động? 

Vì sao? 

Ứng Bình Trúc ngạc nhiên. 

Cả gia đình Ứng Hùng há to miệng. 

Còn Long Thủ đã sững sờ từ lâu. 

Chuyện này là sao? 

Ông tổ của nhà họ Ứng lại trách cứ hành vi của Ứng Hoa Niên? 

Rốt cuộc thầy đã dùng thủ đoạn gì mà có thể khiến ông tổ nhà họ Ứng phải ra mặt? 

Không thể tin nổi! 

Thật không thể tin nổi! 

Rốt cuộc chuyện này là sao? 

Chẳng lẽ… thầy vẫn còn sức mạnh nào đó ẩn giấu? 

Long Thủ không dám nghĩ nữa. 

Phải biết rằng đây là nhà họ Ứng! 

Ông ta ngây ngốc nhìn Ứng Hoa Niên. 

Lúc này, vẻ mặt của Ứng Hoa Niên đã trầm lắng như nước. 

Có lẽ Ứng Hoa Niên cũng không ngờ ông tổ lại ra mặt. 

Nhưng chuyện đã đến nước này, nếu ông ta lùi bước, chẳng phải sẽ mất hết mặt mũi, không còn uy nghiêm hay sao? 

Ông ta hít sâu một hơi, lại lên tiếng: “Cháu có thể động vào thần y Lâm đúng không?”. 

“Tôi đã nói rồi, lúc trước có thể, sau này không thể! Lúc trước động vào, chúng ta có thể nói là không biết thần y Lâm có quan hệ với người đó, kẻ không biết không có tội, giết cậu ta rồi chúng ta cũng có cớ. Nhưng bây giờ không được nữa, từ bỏ ý nghĩ đó, thỏa mãn mọi yêu cầu của thần y Lâm, để cậu ta mau mau rời khỏi nhà họ Ứng đi!”. 

Vừa dứt lời, đầu kia điện thoại lại vang lên tiếng tút tút. 

Người nhà họ Ứng im lặng. 

Ứng Hoa Niên cũng đã không còn tiếng nói. 

Cuộc điện thoại này có thể nói giống như chậu nước lạnh dội thẳng lên đầu người nhà họ Ứng. 

Lúc này, điện thoại trong tay Lâm Chính vang lên. 

Lâm Chính liếc nhìn màn hình, bắt máy, bấm loa ngoài. 

“Chủ tịch Lâm, Chủ tịch Lâm, được rồi, tất cả đều ổn rồi!”, trong điện thoại vang lên giọng nói vô cùng kích động của Mã Hải. 

“Nhà máy dược phẩm mở cửa lại rồi sao?”, Lâm Chính hỏi. 

“Phải, đột nhiên có một nhóm đồng chí đến đây, thẩm vấn những kẻ đã chủ động thừa nhận nhà máy dược phẩm chúng ta sản xuất thuốc giả. Bọn họ nhanh chóng thừa nhận mọi chuyện là có người sai khiến, còn chỉ ra vài người trốn ở tầng lớp trên âm thầm thao tác. Bên kia đã chứng thực chúng ta bị oan, nhà máy đã mở cửa trở lại, mọi thứ đều đang vận hành bình thường”, Mã Hải cười nói. 

“Được”. 

Lâm Chính gật đầu, sau đó cúp máy. 

Bên này nhà họ Ứng đã há to miệng, ngây ngốc nhìn Lâm Chính. 

“Đây là sức mạnh của thần y Lâm sao?”, Ứng Bình Trúc hít một hơi thật sâu, hỏi. 

“Chẳng… Chẳng trách thằng nhóc đó dám một mình đến nhà họ Ứng chúng ta…”, Ứng Hùng lẩm bẩm. 

“Bố, nói vậy là chúng ta không thể trả thù được nữa sao?”, Ứng Phá Lãng trợn to mắt, quay đầu nhìn Ứng Hùng, hỏi. 

“Mày câm miệng!”, Ứng Hùng vội vàng quát khẽ. 

“Nhưng bố, suýt chút nữa con bị anh ta giết rồi! Hơn nữa, anh ta còn đánh nhiều người của nhà họ Ứng chúng ta bị thương, chẳng lẽ cứ bỏ qua cho anh ta vậy sao? Nếu hôm nay để anh ta rời khỏi đây, chẳng phải nhà họ Ứng chúng ta sẽ mất hết mặt mũi sao?”, Ứng Phá Lãng gần như gào thét. 

Có thể nói hắn đã tức điên lên. 

Rõ ràng nhà họ Ứng đã ra tay, thậm chí ngay cả gia chủ cũng ra mặt. 

Cứ ngỡ thần y Lâm sẽ chết chắc, thế mà không biết anh ta dùng thủ đoạn gì, lại khiến cho ông tổ cũng ra mặt! 

Ông tổ đã ra mặt, hắn làm sao trả mối thù ở Sùng Tông Giáo ngày xưa? 

Vừa nghĩ tới ngày xưa bị Lâm Chính sỉ nhục, thậm chí suýt chút nữa bị anh giết chết, trong lòng hắn lại dâng lên mối căm thù vô tận. 

“Ứng Hùng, chuyện gì thế? Không dạy dỗ con trai cậu cho tốt được sao?”, Ứng Hoa Niên hơi nghiêng đầu, nhíu mày, nói. 

“Xin lỗi gia chủ, là tôi dạy con không tốt!”, Ứng Hùng vội nói, sau đó ra hiệu cho Chu Đình, khẽ giọng quát: “Mau đưa nó đi”. 

“Được… Được…”, Chu Đình vội vàng kéo Ứng Phá Lãng định rời đi. 

“Mẹ, mẹ làm gì vậy? Buông con ra! Thằng chó suýt giết con trai mẹ đang ở đó, vì sao mẹ không giúp con trả thù? Không phải mẹ nói sẽ lột da rút gân anh ta, đánh nát đầu gối anh ta, bắt anh ta quỳ trước mặt con sao? Vì sao mẹ lại bắt con đi? Buông con ra, mau buông con ra!”, Ứng Phá Lãng không ngừng giãy giụa. 

“Phá Lãng, đây là tốt cho con, nghe lời mẹ, mau đi theo mẹ!”, Chu Đình sốt ruột, nhỏ giọng nói. 

“Mẹ…”, Ứng Phá Lãng vẫn muốn nói gì đó. 

Nhưng lúc này, bên kia lại vang lên giọng nói hờ hững. 

“Ai cũng có thể đi, nhưng Ứng Phá Lãng anh… không được đi!”. 

Anh nói xong, cả nhà Ứng Hùng đều run lên, đồng loạt nhìn sang người vừa lên tiếng. 

Người lên tiếng… chính là Lâm Chính! 

Toàn thân Chu Đình run lên, sắc mặt trắng bệch. 

Ứng Hùng cũng trợn to mắt nhìn chằm chằm Lâm Chính. 

Điều ông ta không muốn nhìn thấy nhất vẫn xảy ra. 

Bạn cần đăng nhập để bình luận