Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 318


Chương 322: Mời người (1)

Chia tài sản? 

Nghĩa là sao? 

Đây là muốn Trương Trung Hoa tính sổ với bọn họ sao? 

Phải biết rằng, hầu hết tài sản hiện giờ của nhà họ Trương đều nằm trong tay Trương Trung Hoa, nếu ông ta nghe theo đề nghị của Lâm Chính, thì số của cải trong tay những người còn lại của nhà họ Trương sẽ rất ít ỏi. 

Đến lúc đó, nhà họ Trương còn được gọi là nhà họ Trương sao? 

Bọn họ sẽ trở nên trắng tay! 

"Bố, bố... bố không được nghe Lâm Chính!", Trương Ái Khởi hoàn hồn lại, vội kêu lên. 

 Những người khác nhà họ Trương cũng hốt hoảng, vội vàng bước tới. 

"Bố, bố hãy suy nghĩ cho kĩ!". 

"Bố tuyệt đối đừng nghe lời bọn họ, nếu không nhà họ Trươngchúng ta sẽ tiêu đời!". 

"Lâm Chính, cậu câm miệng lại đi, đừng nói vớ vẩn nữa!". 

"Lâm Chính, cậu muốn hại chết nhà họ Trương tôi sao?". 

Đám Trương Côn nhao nhao kêu lên, vừa khuyên nhủ vừa trách mắng, ngay cả Trương Tùng Hồng cũng không ngồi yên được nữa. 

Nhưng ông cụ Trương lại lạnh lùng hừ một tiếng: "Sao nào? Anh chị còn biết tôi là bố anh chị à? Tôi còn tưởng anh chị là lũ vô ơn chỉ có mẹ không có bố chứ!". 

Bọn họ lập tức cúi đầu ngậm miệng, vô cùng xấu hổ. 

Còn Nhậm Ái thì đã tức giận đến mức cả người run rẩy. 

Bà ta biết tỏng mục đích của Lâm Chính khi nói như vậy! 

Bà ta cũng biết hiện giờ mình phải đối mặt với điều gì. 

Nhưng bà ta không sợ. 

"Chia? Được thôi! Ai sợ ai chứ? Tốt nhất chúng ta cũng ly hôn luôn đi! Để tôi xem ông có thể lấy được bao nhiêu tiền!", Nhậm Ái nói, sau đó gọi một cuộc điện thoại. 

Lát sau, một chiếc xe dừng trước cổng nhà họ Trương, sau đó một người đàn ông mũ áo chỉnh tề, cầm cặp công văn bước vào. 

Không ít người quay sang nhìn, lập tức biến sắc. 

"Hứa Kế?", Mai Nghị kêu lên thất thanh. 

"Chào ông Mai", người đàn ông tên Hứa Kế kia gật đầu với Mai Nghị. 

"Đây là ai vậy?", Lâm Chính ngoảnh sang hỏi Tiêu Trường Thanh ở bên cạnh. 

“Luật sư số một tỉnh Quảng Liễu!”, Tiêu Trường Thanh trầm giọng đáp. 

"Ồ?". 

Lâm Chính có chút bất ngờ. 

"Muốn chia tài sản? Không vấn đề gì, nhưng tôi muốn 70% tất cả tài sản của nhà họ Trương. Nếu ông không đồng ý thì chúng ta gặp nhau ở tòa!", Nhậm Ái cười khẩy nói. 

Ý của bà ta đã rất rõ ràng. 

Hứa Kế là luật sư số một tỉnh Quảng Liễu, vậy thì việc phân chia tài sản chắc chắn sẽ kéo nhau ra tận tòa. Nhưng Nhậm Ái có Hứa Kế giúp đỡ, Trương Trung Hoa chắc chắn không thể thắng kiện được. Với bản lĩnh của Hứa Kế, đừng nói là 70%, cho dù là 80%, 90% cũng có thể tranh được. 

Ông cụ Trương biến sắc. 

Ông ta không ngờ Nhậm Ái đã chiêu mộ luật sư số một tỉnh Quảng Liễu là Hứa Kế theo mình từ lâu. 

Vậy thì ông ta phải đi đâu mời luật sư đây? 

Yên Kinh? 

Nhưng các luật sư lớn ở Yên Kinh đâu có dễ mời như vậy? Muốn mời được bọn họ thì không phải có tiền là được, trong khi ông ta vẫn chưa có mặt mũi lớn đến như vậy. 

Nếu không mời được luật sư ở Yên Kinh, thì ai có thể là đối thủ của Hứa Kế chứ? 

Trương Trung Hoa rơi vào trầm mặc. 

Đám người nhà họ Trương cũng kinh ngạc, sau đó mừng rỡ nhìn Nhậm Ái. 

Không ngờ bà ta còn có chiêu này! 

Xem ra bà ta đã tính toán việc nắm được nhà họ Trương trong tay từ lâu! 

Từ đầu đến cuối, Nhậm Ái luôn có sự chuẩn bị. 

Hoặc là bà ta đã sớm dự liệu sẽ có ngày hôm nay. 

Trương Trung Hoa thầm siết chặt nắm tay, khuôn mặt già nua dần tràn ngập lửa giận. 

Ông ta không ngờ, đã bảy tám mươi tuổi rồi mà lại bị vợ mình ngấm ngầm mưu tính một phen như vậy... 

Đúng là mất mặt! 

Ông cụ Trương vô cùng tức giận. 

Đúng lúc này, Lâm Chính bỗng lên tiếng: "Ông ngoại, ông đừng lo, bọn họ muốn kiện thì cứ để họ kiện đi! Cháu sẽ mời luật sư giúp ông!". 

"Tiểu Dương, cháu không phải là người của tỉnh Quảng Liễu, nên không biết sự lợi hại của Hứa Kế. Cậu ta theo nghề luật sư đã được mười mấy năm, đến giờ mới chỉ thua kiện ba lần, đối thủ của ba vụ kiện đó là thầy của cậu ta. Bây giờ thầy cậu ta lớn tuổi, đã về nghỉ hưu, hiện giờ tỉnh Quảng Liễu không ai có thể là đối thủ của cậu ta nữa. Nếu kiện nhau ra tòa thật thì chỉ sợ chúng ta sẽ thua rất thảm hại...", Trương Trung Hoa thở dài nói. 

Bạn cần đăng nhập để bình luận