Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 445

Chương 450: Cậu không muốn quay về sao?

Dứt lời, người này sững sờ. Ly trà đang cầm trên tay bỗng run rẩy, nước trà chảy cả ra ngoài. Nhưng người này nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh, rút khăn giấy ra và lau bàn. 

“Cậu chắc là không nói đùa chứ?", rõ ràng là người này không tin. 

“Các người thật sự cho rằng Mã Hải và Cung Hỉ Vân vô duyên vô cớ can dự vào chuyện này sao? Các người thật sự cho rằng bọn họ liều mạng cứu Tô Nhu là vì tưởng chủ tịch Lâm thích Tô Nhu chắc? Các người nhầm rồi, bởi vì họ biết Tô Nhu là vợ của tôi”, Lâm Chính ngồi xuống, rót cho mình một ly trà. 

Người nhà họ Lâm kia rõ ràng là không chấp nhận nổi tin này. Hắn siết chặt ly trà, đôi mắt trở nên tối sầm. 

Kẻ này rõ ràng là kẻ bỏ đi của nhà họ Lâm, là một kẻ vôn dụng, thứ con ngoài giá thú mà đột nhiên lại quay ngoắt 360 độ, trở thành thần y Lâm lừng danh sao? 

Không thể nào. Tuyệt đối không thể. Người nhà họ Lâm cố gắng giữ bình tĩnh. 

Thần y Lâm là người mà ngay cả nhà họ Lâm cũng muốn có được, thậm chí rất nhiều thế lực khá của Yên Kinh đều để ý tới anh. 

Phương thuốc trị nhồi máu não và viêm mũi mỗi năm đều mang lại cho tập đoàn Dương Hoa một số tiền khổng lồ. 

Không chỉ có vậy, từ điều tra họ còn biết được rằng tập đoàn Dương Hoa đang nghiên cứu thêm loại thuốc mới. Mã Hải – người phụ trách trên danh nghĩa của tập đoàn này đã mua ba nhà máy sản xuất thuốc, thu nạp những nhân tài về lĩnh vực dược liệu. Không chỉ có vậy, toàn bộ lợi nhuận của công ty được rót vào việc khai thác và phát triển sản phẩm. 

Từ chiến lược gần đây của tập đoàn Dương Hoa thì có vẻ như bọn họ muốn chiếm lĩnh toàn bộ thị trường trong nước, trở thành đầu tàu trong lĩnh vực y dược. 

Chuyện này đối với người khác thì có thể là nằm mơ giữa ban ngày nhưng đối với khả năng phát triển và con át chủ bài mà tập đoàn này có trong tay thì e rằng một thời gian ngắn nữa thôi, Lâm Chính có thể sẽ dễ dàng đạt được mục tiêu của mình. 

Vì vậy người nhà họ Lâm mới cử hắn tới để thương lượng. Nhưng người này thật không ngờ thần y Lâm danh tiếng lẫy lừng lại chính là Lâm Chính – kẻ bị ruồng bỏ của nhà họ Lâm… 

Một người con hoang bị nhà họ Lâm vứt bỏ. Hắn rất mong đây là điều giả dối. Nhưng từ biểu hiện của Mã Hải và Cung Hỉ Vân thì có thể thấy….mọi chuyện dường như là thật. 

“Nếu vậy…thì tất cả mọi chuyện đều có thể giải thích”, người này đột nhiên nhếch miệng cười, cố làm ra vẻ thoải mái: “Lâm Chính, gia tộc đã đánh giá thấp cậu rồi!” 

“Đánh giá thấp sao? Gia tộc đã bao giờ đánh giá tôi đâu mà kêu thấp?”, Lâm Chính đáp trả. 

“Đó là vì gia tộc không hiểu cậu. Giờ cậu có thành tựu như vậy, gia tộc nhất định sẽ chấp nhận cậu thôi. Lâm Chính, giờ tôi sẽ gọi điện cho gia tộc báo cáo về việc này. Hôm nay cậu về nhà với tôi đi”, người này nói rồi lấy điện thoại ra định gọi điện. 

Nhưng hắn vừa làm vậy thì ngay lập tức đã có một khẩu súng dí ngay phía sau gáy hắn. 

Người này khựng lại, chau mày nhìn Lâm Chính: “Lâm Chính, giờ cậu có cơ hội quay về gia tộc. Đừng bỏ lỡ mới phải chứ”. 

“Nhưng giờ tôi đã không còn bất cứ mối liên hệ gì với nhà họ Lâm nữa rồi. Tôi cũng không có hứng thú gì nữa. Ngược lại, trong mắt tôi, nhà họ Lâm sớm muộn gì cũng bị tôi lật đổ mà thôi”. 

Lâm Chính bước tới, lấy điện thoại của người này và nhìn hắn bằng vẻ vô cảm. 

“Cậu điên rồi? Dám đối đầu với nhà họ Lâm sao? Hừ! Cậu cũng bước ra từ đó, nên chắc biết nhà họ Lâm khủng khiếp thế nào mới phải chứ. Tôi công nhận, tập đoàn Dương Hoa mà cậu thành lập có sức mạnh nhất định, nhưng so với nhà họ Lâm thì Dương Hoa chẳng khác gì con sâu cái kiến. Cậu có đủ tư cách không?”, người này hừ giọng. 

“Vậy các người hiểu tôi tới mức nào?”, Lâm Chính hỏi ngược lại. 

“Có thể là không nhiều nhưng cũng không cần phải hiểu nhiều. Lâm Chính, giờ tôi cho cậu hai sự lựa chọn. Một là lập tức bảo người của cậu cút khỏi đây, sau đó cùng tôi về nhà họ Lâm. Hai là để nhà họ Lâm ra tay tiêu diệt cậu. Chắc cậu biết thân phận hiện tại của mình. Cậu vốn là nỗi nhục của nhà họ Lâm. Đám anh chị em của cậu thật chỉ muốn cậu chết ngay tức khắc. Nếu như cậu không phải mang họ Lâm thì cậu tưởng là có thể ăn cơm chùa bao năm qua sao? Có khi giờ đã chẳng còn xương cốt rồi cũng nên đấy”, người này khẽ mỉm cười. 

Mặc dù Lâm Chính đã rời khỏi nhà họ Lâm từ lâu, nhưng những chuyện liên quan tới anh thì người này cũng nắm được ít nhiều. Dù sao thì ý của phía trên cùng là lợi dụng Lâm Chính vì vậy hắn đã chuyên tâm tìm hiểu về anh. 

Là một kẻ bị ruồng bỏ, đương nhiên anh luôn mong ngóng được quay về gia tộc. Vừa rồi anh từ chối chẳng qua là vì đang giận dỗi mà thôi. Hắn tin rằng nếu cơ hội bày ra trước mắt thì Lâm Chính chắc chắn sẽ biết trân trọng. 

Thế nhưng lúc này hắn cảm thấy nghi ngờ khi không biết rốt cuộc Lâm Chính quyết định như thế nào. 

Nếu không phải do mẹ dặn, rằng ba năm không được bước chân vào Yên Kinh, giả vờ làm một kẻ bỏ đi thì có lẽ anh đã sớm xử lý cả nhà họ Lâm rồi. Lâm Chính im lặng quan sát. Anh không hề lên tiếng. 

Một lúc sau, khẩu súng được hạ xuống khỏi đầu đối phương. 

“Vậy mới đúng mà”, thấy vậy người này mỉm cười lên tiếng. 

Chỉ thấy Lâm Chính cầm lên một khẩu súng khác, lướt nhẹ thân súng và lên tiếng. 

“Có biết mẹ tôi chết như nào không?”, câu hỏi khiến kẻ kia sững sờ. 

“Mặc dù lúc đó tôi không ở nhà họ Lâm nhưng những chuyện liên quan tới mẹ tôi đều biết rõ. Tôi không thể tưởng tượng nổi dù người nhà họ Lâm có ghét, hận thế nào thì cũng phải để cho bà ấy một con đường sống chứ. Đáng tiếc người đó đã không còn, nhà họ Lâm cũng không nương tay. Thậm chí cho bà ấy một chút hi vọng cũng không có. Điều tôi có thể làm được là lấy xác mẹ về. Các người đã bao giờ nghĩ tới tâm trạng của tôi lúc đó chưa?” 

“Đó đều là chuyện đã qua, sau này chắc chắn cậu sẽ tỏa sáng. Có điều, điều kiện cần là cậu phải cùng tôi quay về nhà họ Lâm đã, đồng thời giao tập đoàn Dương Hoa cho nhà họ Lâm”, người này nhún vai, nói với vẻ vô cùng đơn giản. 

Dứt lời, Lâm Chính giơ súng lên chĩa thẳng vào chân người này và nã đạn. 

Pằng! 

“Á…” 

Người này phát ra tiếng kêu thảm thiết. Máu tươi từ chân phụt ra. 

“Cậu…điên rồi!”, người này ôm chân, trừng mắt nhìn Lâm Chính và gầm lên. Lâm Chính cầm súng với vẻ vô tình và bắn nốt chân còn lại của hắn. 

Pằng. 

Phát đạn ghim trúng chân còn lại. Hắn run bắn lên, toát mồ hôi đầm đìa, đau tới mức rên hừ hừ. Thế nhưng hắn không còn gào lên nữa mà chỉ nhìn Lâm Chính bằng ánh mắt kinh hoàng. 

Bạn cần đăng nhập để bình luận