Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 731

Chương 736: Thi thể thiếu nữ

“1 2 1! 1 2 1!”. 

Những tiếng khẩu hiệu vang lên lanh lảnh trên thao trường. 

Một đám đàn ông khỏe mạnh, cơ bắp cuồn cuộn, mặc áo ba lỗ trắng đang xếp thành hàng huấn luyện ở thao trường. 

Bọn họ vừa chạy vừa nhảy, hoặc là đánh tay đôi, hoặc là nâng tạ, hoặc là nhào lộn. Mới sáng ra, những người này đều tràn đầy sức sống. 

Trước mặt bọn họ, một người đàn ông trung niên mặc võ phục, để râu, đang ngồi uống trà, quan sát tiến độ tập võ của từng đệ tử. 

Đúng lúc này, một cô gái mặc quần áo thoải mái, xinh đẹp đáng yêu bước tới. 

Người đàn ông trung niên thấy thế liền vội đặt chén trà xuống, đứng lên. 

“Cô chủ đến đấy à?”, ông ta tươi cười. 

“Luyện tập thế nào rồi?”, cô gái nhìn những người đàn ông khỏe mạnh này, cười hỏi. 

“Cô chủ, tư chất của bọn họ cũng coi như đủ điều kiện, hơn nữa ai nấy đều chăm chỉ, trời còn chưa sáng đã bắt đầu luyện tập, đến bây giờ cũng coi như có chút thành quả”, người đàn ông trung niên cười đáp. 

“Chăm chỉ? Hừ, đó là do dùng tiền đúng chỗ thôi, nếu bọn họ không chăm chỉ, thì chẳng phải là áy náy với số tiền đó sao?”, cô gái cười khẩy nói. 

“Vâng, vâng, cô chủ nói phải”, người đàn ông trung niên gật đầu lia lịa. 

Đúng lúc này, một người mặc trang phục vệ sĩ nhanh chân chạy vào, kề vào tai cô gái nói nhỏ mấy câu. 

Cô gái biến sắc, trầm giọng nói: “Khiêng lại đây!”. 

“Vâng, cô chủ”. 

Người kia lập tức chạy đi. 

Một lát sau, hai nhân viên y tế khiêng một thanh niên toàn thân đầy vết cào tới. 

Cô gái kia thấy thế, khuôn mặt xinh đẹp bỗng trở nên vô cùng lạnh lẽo. 

“Chuyện này là sao?”. 

“Toàn thân cậu ta bỗng dưng ngứa ngáy, hơn nữa rất khó khống chế. Cậu ta gãi đến trầy da tróc thịt, mười ngón tay đều bị gãy móng. Chúng tôi tiêm rất nhiều thuốc an thần thì cậu ta mới dừng lại được, nếu không cậu ta sẽ gãi đến chết mới thôi”, bác sĩ ở bên cạnh nhỏ giọng đáp. 

“Vậy có cứu được không?”, cô gái hỏi. 

“Tạm thời không chết được, chắc qua hai ngày nữa là không sao, nhưng hai ngày này sẽ rất khó chịu”, bác sĩ đáp. 

Cô gái nghe thấy thế thì đùng đùng nổi giận, bước mấy bước tới, đạp cho thanh niên kia một cái rất mạnh. 

Anh ta hét lên thảm thiết một cách yếu ớt. 

“Vẫn chưa chết à?”, cô gái mắng. 

“Công chúa, xin… xin lỗi, thuộc hạ không thể hoàn thành nhiệm vụ, xin cô… hãy tha thứ…”, thanh niên yếu ớt nói. 

“Rốt cuộc là có chuyện gì? Chẳng phải đã điều tra thần y Lâm kia chỉ là một thằng ở rể vô dụng sao? Một thằng ở rể vô dụng mà anh cũng không đối phó được à? Tôi nuôi loại vô tích sự như anh để làm gì chứ?”. 

“Không phải… công chúa, thực ra là có chuyện ngoài ý muốn, bên cạnh thằng ở rể kia có cao nhân giúp đỡ… nên tôi… tôi mới…”, người thanh niên ấp úng. 

“Cao nhân? Cao nhân gì? Nói cho cùng vẫn là anh vô tích sự!”. 

Cô gái đạp một cái, người thanh niên ngã lăn ra đất, động đến vết thương trên người, khiến anh ta đau đến mức kêu lên oai oái. 

“Khiêng thằng vô dụng này đi, cứu được thì chữa, không cứu được thì tìm đại cái hố mà chôn cho xong”, cô gái tức giận nói, rồi xoay người bước vào tòa nhà. 

Nhân viên y tế vội vàng khiêng người thanh niên đi. 

Nhưng cô gái còn chưa vào trong tòa nhà, thì tên vệ sĩ lúc trước lại chạy tới. 

“Lại làm sao nữa?”, cô gái đang điên tiết, giọng nói cũng vô cùng cáu kỉnh. 

“Cô chủ, Lâm Chính đến”. 

“Lâm Chính? Thằng vô dụng kia mà dám đến chỗ tôi sao? Anh ta chán sống chắc?”, cô gái kinh ngạc nói. 

“Cô chủ, làm sao bây giờ?”. 

“Anh ta đi mấy người?”. 

“Một mình ạ”. 

“Một mình? Thế thì anh sợ cái chó gì? Lập tức đưa anh ta vào đây cho tôi!”, cô gái tức giận nói, rồi đi vào trong tòa nhà. 

Lâm Chính nhanh chóng được tên vệ sĩ kia đưa đến phòng làm việc của cô gái. 

Tuy Chủ tịch của công ty bảo vệ này chỉ là một cô gái còn chưa thành niên, nhưng mọi thứ trong nội bộ công ty đều đâu ra đấy, nhìn rất quy củ. 

Lúc này, Huyết U U đang ngồi trên ghế giám đốc, nhìn Lâm Chính với nụ cười châm chọc. 

“Chà, không ngờ một thằng ở rể như anh lại to gan như vậy, dám chạy đến tận chỗ tôi! Không tệ, không tệ, có dũng khí!”, Huyết U U vỗ tay, mỉm cười nói. 

“Cô vừa đốt xe tôi, lại vừa muốn giết tôi, nếu tôi vẫn còn án binh bất động, thì chẳng phải sớm muộn cũng bị cô chơi đùa đến chết sao?”, Lâm Chính đáp. 

“Vậy anh đến đây làm gì?”. 

“Đương nhiên là đến tìm cô để tính sổ rồi”. 

“Tìm tôi tính sổ? Ha ha ha, Lâm Chính, chỉ dựa vào anh sao? Tay chân anh tong teo thế kia, muốn tính sổ với tôi kiểu gì nào? Sao hả? Anh muốn đánh tôi hay là muốn chửi tôi? Để tôi xem anh sẽ dùng cách nào để tính sổ với tôi!”, Huyết U U cười nói, sau đó cầm chiếc cốc trên bàn lên, uống một ngụm trà sữa. 

Ngay sau đó. 

Cộp cộp cộp… 

Bên ngoài phòng làm việc vang lên tiếng bước chân hỗn loạn, sau đó một đám đàn ông mặc áo ba lỗ trắng, cánh tay còn to hơn cả bắp đùi Lâm Chính xông tới, chặn cửa lại, ai nấy nhìn Lâm Chính chằm chằm như hổ rình mồi. 

Chỉ cần Huyết U U hạ lệnh, thì bọn họ sẽ lập tức xông vào đánh cho Lâm Chính nhập viện. 

“Anh cảm thấy mình có thể đánh được ai trong số bọn họ?”, Huyết U U chỉ đám người bên ngoài, cười hỏi. 

“Tôi không biết võ”, Lâm Chính lắc đầu đáp. 

“Thế thì đáng tiếc quá”, Huyết U U nhún vai cười nói: “Nếu vậy thì chúng ta không thể thương lượng tử tế với nhau được rồi. Giữa chúng ta chắc là chỉ có phục tùng, anh nói có đúng không nào?”. 

Cô ta vừa dứt lời, tên vệ sĩ ở ngoài cửa lập tức xông vào, ấn vai Lâm Chính xuống. 

“Lâm Chính, những lời lần trước tôi nói với anh và Tô Dư vẫn còn hiệu lực. Nếu anh và Tô Dư chịu ngoan ngoãn đến đây với tôi, thì tôi sẽ tha cho các anh một con đường sống, nếu không, e là hôm nay phòng bệnh nặng của bệnh viện Chương Thành sẽ có thêm một người thực vật nữa đấy”, Huyết U U nheo mắt cười nói. 

“Cô yên tâm, sẽ không có người thực vật đâu, nhưng giữa thời bình có thể sẽ có thêm một thi thể, một thi thể thiếu nữ đang thì trẻ trung”, Lâm Chính bình tĩnh đáp. 

“Đã đến lúc này rồi mà anh còn cứng miệng nhỉ?”, cô gái cười khẩy. 

“Tôi không cứng miệng, cô hãy xem cánh tay của cô đi”, Lâm Chính nói. 

Huyết U U sửng sốt, vội vàng vén tay áo lên. 

Chỉ thấy trên cánh tay trắng như tuyết xuất hiện hai đường nhỏ màu đen, giống như mạch máu, vô cùng quỷ dị. 

“Đây là cái gì?”, Huyết U U ngạc nhiên. 

“Độc”. 

“Anh… hạ độc với tôi?”, Huyết U U trừng mắt, không thể tin nổi. 

“Đúng vậy, hơn nữa còn là loại độc chỉ có tôi mới có thể giải được”, Lâm Chính đáp. 

Huyết U U sửng sốt nhìn anh, sau đó bật cười: “Anh nói đùa gì vậy? Anh hạ độc với tôi? Lúc nào chứ? Anh hạ độc kiểu gì? Đừng có lừa tôi! Tôi không dễ bị lừa như vậy đâu!”. 

“Tôi không lừa cô, cô nhìn xem trước mặt cô là cái gì đi”, Lâm Chính nói. 

Huyết U U hơi run rẩy, dường như nghĩ tới gì đó, đôi mắt liền nhìn tới cốc trà sữa ở trên bàn. 

Bạn cần đăng nhập để bình luận