Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 571

Chương 576: Tô Nhu tiếc tiền

Sắc mặt Lâm Chính tái nhợt, tay cầm điện thoại đang run rẩy nhè nhẹ. 

Chưa bao giờ có chuyện gì khiến anh bị sốc như vậy. 

Chưa bao giờ. 

Nhưng chuyện này, dù thế nào anh cũng không thể chấp nhận nổi. 

Anh đã mất đi mẹ ruột, anh không muốn mất cả người mẹ nuôi. 

“Rốt cuộc… xảy ra chuyện gì?”, Lâm Chính cố gắng ổn định tâm trạng mình, nhưng giọng nói run rẩy vẫn bán đứng anh. 

“Tôi… Tôi không biết nên giải thích với anh thế nào, tóm lại là anh mau đến đây đi. E rằng cả nước cũng chỉ anh có y thuật cứu được thím Thu Yến…”, Lương Hồng Anh mím môi, nói. 

“Bây giờ tôi sẽ đến Yên Kinh ngay, cô hãy mau chóng gửi địa chỉ cho tôi!”. 

Lâm Chính nói giọng trầm khàn, lập tức cúp máy. 

“Sao vậy?”. 

Tô Nhu đang rửa chén thò đầu ra khỏi phòng bếp, quái lạ nhìn Lâm Chính. 

“Mẹ nuôi anh xảy ra chuyện, anh phải đi Yên Kinh thăm bà ấy! Bây giờ anh phải xuất phát ngay”, Lâm Chính nói. 

“Mẹ nuôi?”. 

Tô Nhu ngơ ngác, rõ ràng chưa từng nghe Lâm Chính nói tới chuyện mẹ nuôi của anh. 

Nhưng nghĩ lại, Tô Nhu cũng chưa từng nghe Lâm Chính nói về chuyện gia đình anh, cũng chỉ biết mẹ Lâm Chính đã mất từ lâu. 

“Nghiêm trọng lắm sao?”. 

“Bà ấy sắp không ổn rồi”. 

“Nghiêm trọng vậy à?”. 

Tô Nhu ngập ngừng, do dự một lúc rồi nói: “Lâm Chính, em… em đi cùng anh đi”. 

“Em?”, Lâm Chính ngạc nhiên. 

“Dù thế nào, bây giờ chúng ta vẫn là vợ chồng, mẹ nuôi của anh cũng là mẹ nuôi của em. Nếu bà ấy có chuyện, em không đi thăm thì không trọn đạo”, Tô Nhu nói. 

Lâm Chính khẽ nhíu mày, nhưng vẫn gật đầu nói: “Được, nếu em muốn đi thì đi”. 

Nói xong, anh bèn gửi tin nhắn cho Mã Hải, nói Mã Hải chuẩn bị chuyên cơ, bay đến Yên Kinh ngay trong đêm. 

“Bây giờ chúng ta ra sân bay”. 

“Không phải đặt vé trước sao?”, Tô Nhu lấy điện thoại ra, nói. 

“Không cần, đã có chuyến bay đến Yên Kinh rồi”, Lâm Chính nói, sau đó kéo Tô Nhu rời khỏi công ty. 

Tô Nhu không ngờ Lâm Chính lại sốt ruột như vậy. 

Hai người ngồi vào chiếc xe nhỏ của cô, chạy như bay đến sân bay. 

Xe đỗ trong bãi đậu xe ở sân bay, hai người tức tốc chạy tới sảnh chờ. 

“Hả? Lâm Chính, đó là lối đi VIP, anh chạy tới đó làm gì? Hơn nữa vé anh đặt đâu? Chúng ta còn chưa đổi thành thẻ lên máy bay”, Tô Nhu vội vàng nói. 

Nhưng Lâm Chính không quan tâm, kéo Tô Nhu chạy nhanh về phía đó. 

“Anh đang làm gì vậy? Anh lại lên cơn điên gì vậy?”. 

 Thấy Lâm Chính không nói gì, Tô Nhu càng sốt ruột. 

Nhưng… khi Lâm Chính kéo cô đến lối đi VIP, Tô Nhu kinh ngạc phát hiện, nhân viên sân bay của lối đi VIP lại không ngăn bọn họ, ngược lại còn dẫn đường cho bọn họ. 

Chẳng mấy chốc, hai người đã đến trước bãi đậu máy bay, một chiếc máy bay cỡ nhỏ xuất hiện trước mặt Tô Nhu. 

“Cậu Lâm, thật ngại quá, vì thời gian gấp rút nên chúng tôi chỉ tìm được máy bay khá nhỏ”, một người đàn ông mặc Âu phục vội vàng tiến lên, vô cùng áy náy nói. 

“Không sao, bay được là được, mau đến Yên Kinh”. 

Lâm Chính hạ giọng nói, kéo Tô Nhu đang không hiểu ra sao lên máy bay. 

Máy bay tuy nhỏ, nhưng bên trong cũng xem như đầy đủ thiết bị. Hai người ngồi yên ổn, máy bay bắt đầu khởi động. 

Tô Nhu ngồi trên ghế, mắt trợn tròn, vẻ mặt ngạc nhiên, không tin nổi nhìn tất cả mọi chuyện. 

Trên máy bay ngoại trừ nhân viên tổ bay… chỉ có hai người bọn họ? 

Chuyện này là sao? Đây là chuyên cơ sao? 

Tô Nhu cảm thấy dường như mình đang nằm mơ. 

Đây không phải lần đầu cô đi máy bay, nhưng đây là lần đầu cô ngồi chuyên cơ… 

“Lâm Chính, máy… máy bay này là sao? Vì sao chỉ có hai chúng ta?”, Tô Nhu không nhịn được nữa, quay đầu hỏi Lâm Chính. 

“Anh đã bao chiếc máy bay này”, Lâm Chính nói. 

“Bao… Bao máy bay?”, Tô Nhu kinh ngạc, suýt thì sặc. 

Cô lắp bắp hỏi: “Bao máy bay… thế phải tốn bao nhiêu tiền?”. 

“Thưa cô, máy bay này là rẻ nhất rồi, chi phí tính theo giờ, khoảng mười tám nghìn tệ một giờ. Hơn chiếc này còn có máy bay tầm trung, ví như năm mười nghìn tệ một giờ, một trăm nghìn tệ một giờ. Nếu là máy bay chở khách sang trọng thì có thể lên đến hai trăm nghìn tệ một giờ”, một tiếp viên hàng không ở cạnh mỉm cười giải đáp cho Tô Nhu, đồng thời đưa một ly nước ép hoa quả cho cô. 

“Cảm… Cảm ơn…”, Tô Nhu hơi ngại, nhưng suy nghĩ một lúc lại nói: “Cho dù là vậy, từ Giang Thành bay đến Yên Kinh cũng phải hai tiếng đồng hồ, chuyến này cũng phải mấy chục nghìn tệ. Anh… Anh lấy đâu ra nhiều tiền vậy?”. 

“Anh biết một ít y thuật, khám bệnh cho người khác ở bên ngoài kiếm được”, Lâm Chính thuận miệng nói. 

Bây giờ anh đang rối, cũng không muốn giải thích quá nhiều với Tô Nhu. Nếu nói thẳng với cô mình chính là thần y Lâm, có lẽ Tô Nhu cũng sẽ không tin. 

Thật ra chuyện cũng gấp quá, nếu không với tính cách của Mã Hải, sao có thể để Lâm Chính ngồi máy bay như thế này, chắc chắn ít nhất cũng phải hai trăm nghìn tệ một giờ. 

Nhưng vừa dứt lời, Tô Nhu lập tức nổi cáu. 

“Lâm Chính, anh… anh nói gì? Anh lại chạy ra ngoài khám bệnh cho người ta?”. 

“Sao?”, Lâm Chính nhíu mày. 

“Còn sao nữa hả? Anh có biết anh vốn dĩ là một bác sĩ chân đất, đừng nghĩ anh xem vài cuốn sách y học thì thật sự là bác sĩ, nếu chữa trị sai sót thì phải làm sao?”, Tô Nhu đỏ mắt, trách móc. 

Xảy ra mạng người, ai cũng không gánh nổi! 

Vẻ mặt Lâm Chính âm trầm, có thể thấy Tô Nhu cũng vì tốt cho mình, nên không lên tiếng. 

“Lâm Chính, em biết anh muốn chứng minh bản thân, muốn nói với mọi người anh không phải kẻ vô dụng. Nhưng ai không thể dùng cách này để chứng minh. Em đã nói với anh, bảo anh đi thi lấy giấy phép hành nghề, anh lại không đi. Nếu sau này điều tra đến anh thì phải làm sao? Em không cứu nổi anh đâu”, Tô Nhu vừa oán giận vừa sốt ruột nói. 

Lâm Chính hít sâu một hơi, nhỏ giọng nói: “Tiểu Nhu, bây giờ tâm trạng anh không tốt, em đừng nói nữa được không?”. 

Tô Nhu hơi ngẩn ra, đây là lần đầu tiên cô thấy Lâm Chính lộ ra vẻ mặt như vậy, cô ngập ngừng một lúc rồi nhỏ giọng nói: “Emm cũng vì muốn tốt cho anh…”, sau đó thì không nói nữa. 

Chuyến bay này Tô Nhu đi mà tiếc hùi hụi. 

Mấy chục nghìn tệ! 

Cứ thế bị Lâm Chính lãng phí rồi. 

Nếu Trương Tinh Vũ ở đây, còn không chửi té tát Lâm Chính được sao? 

Có lẽ đây chính là thái độ của người chưa từng kiếm tiền, hoàn toàn không biết kiếm tiền khó thế nào. 

Tô Nhu nhìn Lâm Chính với ánh mắt phức tạp, muốn nói lại thôi. 

Nhưng mạng người quan trọng, cũng không thể nói là Lâm Chính sai. 

Bạn cần đăng nhập để bình luận