Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 709

Chương 714: Tôi không có người con rể như cậu

Lưu Mãn San giật mình. Hai mắt Tố Dư cũng lấp láy, cô gái quay qua nhìn Tô nhu. 

Thế nhưng không đợi hai mẹ con lên tiếng thì Tô Quảng đã bước lên, đứng trước mặt Tô Nhu và nghiêm túc nói: “Tô Nhu, con lập tức gọi điện cho thần y Lâm nhờ cậu ấy chữa trị giúp bác cả đi”. 

“Bố…chuyện này…”, Trương Tinh Vũ há hốc miệng, không biết phải nói thế nào. 

“Sao? Tô Nhu, con không muốn sao?” 

“Đây là bác cả của cháu đấy!” 

“Cháu thấy chết mà không cứu à?”, người nhà họ Tô bước tới, mỗi người nói thêm vài câu 

“Không phải, mà là…” 

“Tô Nhu, bác cả là người thân thích của con. Nếu con không cứu bác ấy…thì con sẽ dằn vặt cả đời đấy”, Tô Quảng cũng sốt ruột, chỉ vào trong phòng phẫu thuật. 

“Bố, con không hề nói là không cứu nhưng vấn đề là con không biết có thể hay không thể. Con và thần y Lâm không thân tới mức vậy. Dù con có gọi điện thì chưa chắc thần y Lâm đã đồng ý giúp đỡ…”, Tô Nhu khóc dở mếu dở. 

“Cháu còn chần chừ sao?” 

“Cháu thật sự muốn thấy bác cả chết à?” 

Đám đông chỉ trích. Tô Dư không nói gì, chỉ nhìn Tô Nhu với ánh mắt mong chờ. 

Lưu Mãn San lao tới, ôm chặt cánh tay Tô Nhu và gào khóc: “Tô Nhu, cháu thương bác gái mà, xin cháu cứu lấy bác trai. Tinh Vũ, xin cô hay khuyên con gái, xin cô đấy. Chỉ cần cứu được Tô Thái thì mọi người muốn tôi làm gì tôi cũng làm. Tôi quỳ xuống trước mọi người đây”. 

Nói xong bà ta bèn quỳ xuống. Tô Nhu và Trương Tinh Vũ vội vàng đỡ bà ta. 

“Bác gái, bác đừng như vậy”. 

“Con bái, hay là…con giúp bác cả đi. Dù sao thì cũng là bác của con mà…”, Trương Tinh Vũ cũng không nỡ lòng nào. 

“Thôi…được, để con thử gọi cho chủ tịch Mã…” 

Tô Nhu cũng không biết phải làm thế nào. Bên ngoài tin đồn lan truyền ghê quá. Cũng chính vì những tin đồn đó mà Trương Tinh Vũ với Tô Quảng đều ngày đêm mong ngóng Lâm Chính với cô ly hôn để có thể đẩy cô tới bên cạnh thần y Lâm. 

Đúng lúc này, tiếng kêu thất thanh vang lên. 

“Á! Mau nhìn xem!” 

Đám đông giật mình, vội vàng quay qua thì thấy Lâm Chính cùng một người bác sĩ khác bước vào phòng phẫu thuật đứng bên cạnh giường bệnh của Tô Thái và nói gì đó. Rồi Lâm Chính bắt đầu châm từng cây kim lên người Tô Thái giống như đang chữa trị cho ông ta. 

“Lâm Chính! Cậu làm gì vậy?”, Lưu Mãn San thét lên. 

“Tên khốn này”, đám người Tô Quảng vội vàng lao vào trong phòng cấp cứu. 

“Các người làm gì vậy, ra ngoài! 

“Tất cả ra hết ngoài, không được vào đây”, bác sĩ cuống cuồng kêu lên và chặn đám đông lại. 

“Bác sĩ, tại sao cậu ta lại được vào?” 

“Cậu ta đang làm gì vậy? Cậu ta đang chữa trị cho chồng của tôi sao?” 

“Sao bác sĩ có thể để loại người đó làm càn chứ?” 

“Cậu ta sao lại trở thành bác sĩ thế kia?”, cả nhà Tô Nhu nhao nhao lên chất vấn. 

“Bác sĩ Lâm đang điều trị cho bệnh nhân. Vừa rồi cậu ấy đã nói với tôi một phương án điều trị khả thi. Tôi cảm thấy không thành vấn đề nên để cậu ấy tiến hành xử lý. Mọi người yên tâm, tôi có thể lấy tư cách của tôi ra để đảm bảo, bác sĩ này có đủ tư cách chữa bệnh”, vị bác sĩ vội vàng nói. 

Thực ra ban đầu khi nghe ý kiến của Lâm Chính thì vị bác sĩ này cũng phản đối. Dù gì cũng là một mạng người mà. 

Nhưng phương án của Lâm Chính không hề có sai sót gì, cũng không hề có rủi ro, thế nên vị bác sĩ quyết định tin anh lấy một lần. Thật không ngờ người nhà bệnh nhân lại phản ứng dữ dội như vậy… 

“Bác sĩ, bác bị người này lừa rồi. Cậu ta không phải là bác sĩ, chỉ là một kẻ ăn không ngồi rồi cả ngày, một con ký sinh trùng mà thôi”, Chẩm Tề vội vàng giải thích. 

“Đúng vậy, bác sĩ, người này không hề có tư cách hành nghề, sao cậu ta có thể là bác sĩ được chứ?” 

“Nếu bác sĩ dám để cậu ta động vào chồng tôi thì tôi sẽ kiện bệnh viên, kiện các người coi mạng người như cỏ rác, kiện các người vô trách nhiệm với bệnh nhân…các người là bệnh viện vô nhân đạo”. 

Lưu Mãn San kích động, chỉ thẳng tay vào mặt vị bác sĩ. Cả căn phòng trở nên hỗn loạn. 

“Các người…”, vị bác sĩ tức tới mức giậm cả hai chân xuống. Ông ta cũng hết cách, đành phải gọi thêm những bác sĩ khác vào. Một lúc sau, bảo vệ có mặt, đuổi đám người ra ngoài. Thậm chí cảnh sát cũng tới. 

Dù sao thì đã vào phòng này đều là bệnh nhân đang rơi vào tình cảnh nghiêm trọng cả, không có sự cho phép của bác sĩ thì không ai được làm ảnh hưởng tới các bệnh nhân. Một khi xảy ra sự cố thì hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng. 

Cảnh sát tới đuổi người nhà họ Tô ra ngoài, giáo huấn cho họ một trận rồi mới rời đi. Còn Lâm Chính lập tức trở thành tội đồ của nhà họ Tô. Đám đông nổi đóa lên, đổ hết tội lên người Lâm Chính. 

“Cậu, cút ngay ra ngoài cho tôi”, Tô Quảng chỉ ra cửa, trừng mắt hét lên với Lâm Chinh. 

Bạn cần đăng nhập để bình luận