Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 24

Chương 24: Đoạn tuyệt quan hệ

Cụ bà Tô đã từng gặp Từ Nam Đống, nhưng những người khác trong gia đình nhà họ Tô thì chưa. 

Vì họ vẫn chưa có tư cách này. 

Từ Nam Đống là ông trùm kinh doanh của Nam Thành, cũng là trụ cột của nhà họ Từ, gia tộc đứng đầu Nam Thành. 

Chỉ dựa vào một mình Từ Thiên thì không được, mặc dù Từ Thiên cũng rất thuận buồm xuôi gió trong khu vực xám ở Nam Thành, nhưng chỉ dựa vào những chiêu cỏn con thì không thể có được thành tựu. 

Bây giờ là xã hội pháp luật, những chiêu đó không thể sử dụng được. 

Cụ bà Tô cũng chỉ gặp Từ Nam Đống một lần, đó là trong cuộc họp cách đây vài năm. Cuộc họp này do chính phủ tổ chức, vì tài liệu cấp trên gửi xuống chú trọng vào việc hoạch định kinh tế và thị trường ở Nam Thành và Giáng Thành nên tài phiệt trong giới kinh doanh ở hai thành phố gặp nhau. Từ Nam Đống là ông trùm và cũng tham dự cuộc họp. 

Bà vẫn nhớ trong cuộc họp đó bà còn chẳng có ghế ngồi, chỉ có thể nghe ở cửa. Nếu không phải nhân viên công tác thấy bà đã lớn tuổi mà lấy cho bà cái ghế đẩu thì bà sẽ phải đứng như những ông chủ nhỏ khác. 

Người như Từ Nam Đống sẽ không nhìn bọn họ lấy một lần. 

Thế nhưng hôm nay Từ Nam Đống lại đích thân đến tận nhà. 

Chuyện gì đã xảy ra? 

Chẳng lẽ mối quan hệ giữa nhà họ Từ và nhà họ Tô đã xấu đến mức Từ Nam Đống phải đích thân ra mặt rồi sao? 

Mặt cụ bà Tô tái mét. 

“Ông là ai?”, Tô Trương Dương đứng dậy hỏi. 

“Trương Dương!” 

Cụ bà Tô nghiêm nghị quát một tiếng. 

Tô Trương Dương sửng sốt, những người còn lại của nhà họ Tô thấy vậy thì lập tức hiểu người này có thân phận cao quý. 

“Chủ tịch Từ đích thân đến nhà họ Tô của tôi thật sự là vinh hạnh cho nhà chúng tôi quá. Nào nào nào, mời chủ tịch Từ ngồi. Tiểu Bắc, Tiểu Cối, mau rót nước cho chủ tịch Từ, phải tiếp đãi chủ tịch Từ chu đáo, không được thất lễ với khách quý!”, cụ bà Tô vừa cười vừa nói. 

Chủ tịch Từ? 

Mấy người Tô Cối, Tô Bắc đưa mắt nhìn sang, thấy Từ Thiên cũng phải đứng sau người này, họ lập tức đoán ra thân phận của ông, sắc mặt ai nấy đều thay đổi trở nên sợ hãi. 

Mặc dù họ chưa gặp người này bao giờ, nhưng cũng đã được nghe tới tên ông. 

Từ Nam Đống tỏ ra được tiếp đón nồng nhiệt mà giật mình, trông rất ngay thẳng. 

Điều này khiến nhà họ Tô rất bất ngờ. 

Chẳng lẽ không phải chủ tịch Từ tới để gây chuyện hả? 

Họ nghĩ lại thấy cũng đúng, ba Tô Cối đã an toàn trở về, chắc chắn nhà họ Từ đã nguôi giận. Hơn nữa bác sĩ nổi tiếng mà nhà họ Từ tìm đến đã chữa bệnh cho cụ Từ, giờ đây tính mạng cụ ta không còn đáng lo nữa, chuyện này gần như đã kết thúc. 

Nghĩ đến đây, người nhà họ Tô đều thở phào nhẹ nhõm. 

“Chủ tịch Từ đích thân tới đây phần lớn là vì chuyện của ông Từ Diệu Niên đúng không? Việc này quả thực là lỗi của nhà họ Tô, bà già này xin nhận lỗi với anh”, cụ bà bước tới, cúi người xin lỗi. 

Từ Nam Đống vội vàng đỡ bà dậy, hoảng hốt nói: “Bà làm gì vậy? Bà là người bề trên, làm vậy tôi tổn thọ mất! Hơn nữa, việc này vốn chỉ là ngoài ý muốn, không liên quan đến nhà họ Tô, ngược lại người nên nói xin lỗi là chúng tôi mới phải. Thằng em Từ Thiên ngu dốt của tôi quá lỗ mãng, làm phiền nhà họ Tô, lần này tôi tới để thay mặt nhà họ Từ xin lỗi cụ bà Tô và nhà họ Tô. Tôi vô cùng xin lỗi”. 

Lời vừa dứt, Từ Nam Đống đã đứng dậy, cúi người xin lỗi cụ bà Tô. 

Cụ bà Tô cực kỳ bối rối. 

Người nhà họ Tô cũng bối rối. 

Từ Nam Đống làm vậy có hơi quá không? 

Họ không bắt nhà họ Tô chịu trách nhiệm thì thôi, lại còn đích thân đến xin lỗi? 

Tại sao? 

Người nhà họ Từ đều ngốc hết rồi hả? 

Sự việc khác thường chắc chắn có điều không lành! 

Mắt cụ bà Tô trầm xuống, bà cảm thấy có điều gì đó không ổn. 

“Chủ tịch Từ khách sáo quá, chuyện đã qua thì cho qua đi. Hôm nay anh tới đây chắc không chỉ có việc này đâu đúng không? Nếu anh còn chuyện gì khác thì cứ nói thẳng ra, chỉ cần nhà họ Tô làm được thì chúng tôi sẽ không từ chối”, cụ bà nở nụ cười. 

“Nếu cụ bà đã nói thẳng thì tôi cũng không vòng vo nữa, đúng là hơi giày vò người khác thật”, Từ Nam Đống mỉm cười: “Lần này tôi tới là vì cậu Lâm, nhưng không biết ai là cậu Lâm nhỉ?” 

“Cậu Lâm… Lâm Chính?” 

Nụ cười trên môi cụ bà Tô cứng đờ. 

Những người khác cũng sững sờ. 

Không ngờ ông Phật lớn này lại tới vì Lâm Chính? 

Cụ bà Tô nhất thời không biết trả lời thế nào. 

Từ Nam Đống là ai chứ? Ông lập tức nhận thấy có gì đó không ổn. 

Từ Thiên bên cạnh nói nhỏ vài câu, Từ Nam Đống lập tức nhìn Tô Nhu, hai mắt sáng lên, bước về phía trước. 

“Xin hỏi cô là cô Lâm đúng không ạ?” 

Tô Nhu giật nảy mình, nhắm mắt gật đầu. 

Nhưng Tô Mỹ Tâm ở bên cạnh lại khịt mũi khịa một câu: “Cô Lâm cái gì? Hai người họ sắp ly hôn rồi”. 

“Mỹ Tâm, im miệng”. 

Cụ bà Tô và Tô Bắc đồng thanh quát lên. 

Toàn thân Tô Mỹ Tâm run rẩy, sau đó tủi thân bĩu môi. 

Từ Nam Đống hiểu ra mọi chuyện ngay lập tức. 

Có vẻ như cậu Lâm với người nhà họ Tô chung sống không được hoà thuận lắm. 

Nhưng điều này cũng không liên quan gì đến ông. 

“Cô Lâm, xin hỏi hiện nay cậu Lâm đang ở đâu?” 

“Ở nhà tôi”. 

“Vậy cô đưa chúng tôi đến đó có tiện không? Tôi có chuyện muốn nhờ, cô yên tâm, chúng tôi sẽ không quấy rầy cậu Lâm đâu”, Từ Nam Đống lịch sự nói. 

“Ừm… được rồi…”, Tô Nhu ngẫm nghĩ một lát rồi gật đầu, sau đó đi ra ngoài, nhưng mới đi được mấy bước, dường như nghĩ tới điều gì, cô lại quay đầu nói với cụ bà Tô: “Bà nội, về việc ly hôn với Lâm Chính, xin bà hãy cho cháu thêm chút thời gian…” 

Nói xong cô bước ra ngoài. 

Cô vừa dứt lời, mặt cụ bà Tô lập tức tái đi. 

Bạn cần đăng nhập để bình luận