Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 313

Chương 317: Nhân vật lớn

Người trong đại sảnh đều kinh ngạc, đồng loạt nhìn ra bên ngoài. 

Lại thấy mấy người đại diện cho gia tộc với gia chủ nhà họ Mai - Mai Nghị đi đầu bước vào. 

Những người này đến đây khiến Nhậm Ái, Đỗ Sâm đều trợn tròn mắt. 

Hay thật, những người đứng đầu thế gia này đủ để đại diện cho một nửa Quảng Liễu. 

“Làm… làm sao làm được vậy?”. 

“Sao các vị lại đến đây?”. 

Người nhà họ Trương đều hoảng hồn. 

Nhiều nhân vật lớn tề tựu ở nhà họ Trương, cảnh tượng này cực kỳ hiếm có! Hôm nay là ngày gì? Bọn họ đến đây làm gì? 

Người nhà họ Trương nghĩ mãi không thông. 

Nhưng cảnh tượng khiến mọi người kinh ngạc hơn lại xuất hiện. 

Mai Nghị và người của các gia tộc bước nhanh đến chỗ Lâm Chính. 

Mọi người có vẻ mặt nghiêm túc, không nói cười, ai nấy đều thẳng lưng, bộ dạng trang trọng. 

Nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng mấy người Nhậm Ái, Trương Tùng Hồng, Đỗ Sâm đều dâng lên dự cảm không lành… 

Quả nhiên. 

Đám người Mai Nghị đồng loạt khom lưng trước Lâm Chính, xin lỗi: “Cậu Lâm, xin cậu hãy tha lỗi cho hành động ngu xuẩn của chúng tôi! Rất xin lỗi!”. 

Giọng nói chỉnh tề, giống như thủy triều dâng lên, cực kỳ vang dội. 

Lời này đánh tan một chút lý trí mà người nhà họ Trương có. 

Tất cả mọi người đều sững sờ. 

Trương Trung Hoa cũng như vậy, ông ta giãy khỏi đám vệ sĩ đã đứng sững ra từ lâu, nhìn đám người Mai Nghị, lại nhìn sang Lâm Chính, ngạc nhiên hỏi: “Nhóc, chuyện… chuyện này là sao?”. 

“Không có gì đâu ông ngoại, ông ngồi xuống đi, uống rượu thôi!”, Lâm Chính mỉm cười nói, mời Trương Trung Hoa ngồi xuống. 

Trương Trung Hoa không hiểu ra sao, nhưng vẫn ngồi xuống. 

Lâm Chính rót một ly rượu cho Trương Trung Hoa, lại rót đầy một ly cho mình, mỉm cười nói: “Ông ngoại, cháu mời ông!”. 

“Ồ, được! Được!”. 

Mặc dù Trương Trung Hoa không hiểu ra sao, nhưng ông ta có tính hào sảng, cũng không muốn nghĩ về chuyện này nữa, uống hết một hơi. 

Lúc này, không ai dám quấy rầy ông ta, không ai dám ngăn cản ông ta. 

Dù là Nhậm Ái, bây giờ cũng đứng sững tại chỗ, không dám hành động tùy tiện. 

Trương Trung Hoa âm thầm than thở. 

Không biết vì sao, ông ta chỉ cảm thấy ly rượu này đủ cả mùi vị chua cay ngọt đắng, uống không ra mùi vị của rượu. 

Khoảnh khắc ông ta đặt ly rượu xuống, Lâm Chính lại lên tiếng. 

“Ông ngoại, tuy hôm nay không phải ngày gì đáng để kỷ niệm, nhưng hôm nay cháu không vui, cháu sẽ cho ông uống một chầu thật thỏa thuê, dùng men say giải sầu ông nhé?”. 

“Ồ? Cháu muốn uống rượu thỏa thuê với ông?”, Trương Trung Hoa cười hỏi. 

“Ông ngoại muốn uống lúc nào, Lâm Chính đều có thể uống cùng ông, nhưng hôm nay để bọn họ uống với ông đi ạ!”. 

Lâm Chính nói, phất tay: “Tất cả mời ông ngoại tôi một ly rượu đi!”. 

Anh vừa dứt lời, những người đứng đầu thế gia như Mai Nghị, Hoàng Mậu như trút được gánh nặng, vội vàng tìm ly rót rượu, sau đó cùng vây lại. 

“Ông cụ, tôi mời ông một ly!”, thế lực của nhà họ Mai lớn nhất, thực lực hùng hậu, ông ta là người đầu tiên đi tới, mỉm cười nói. 

“Chuyện… chuyện này là sao?”, Trương Trung Hoa ngơ ngác, vội đứng dậy. 

Ông ta biết Mai Nghị, là người có thực lực hùng mạnh ở tỉnh Quảng Liễu, một nhân vật rất có sức ảnh hưởng ở đó. Mặc dù Trương Trung Hoa có vai vế cao hơn, nhưng Mai Nghị không hề quan tâm điều này, cũng không có chuyện Mai Nghị mời rượu ông ta. 

Nhưng hôm nay Mai Nghị lại tươi cười, hơn nữa còn mong chờ và hi vọng được mời rượu ông ta, như sợ ông ta không uống vậy. 

“Ông ngoại sao thế? Ông không thích ông ta mời rượu ông sao?”, Lâm Chính ở phía này thản nhiên hỏi. 

Dứt lời, sắc mặt Mai Nghị bỗng chốc trắng bệch, nhìn Trương Trung Hoa mà sốt ruột đến độ nước mắt sắp rơi. 

“Không có chuyện đó”, tuy Trương Trung Hoa rất hoang mang, nhưng trong lòng cũng thấy rất vui, uống hết một hơi. 

“Ông cụ uống giỏi quá!”, Mai Nghị cảm kích không thôi, vội vàng uống hết rượu trong ly. 

“Cậu Mai ngồi xuống đi, cùng nhau uống”, Trương Trung Hoa cười nói. 

Mai Nghị nghe vậy, khó xử nhìn Lâm Chính. 

“Ông ngoại tôi nói ông ngồi thì ông ngồi đi”, Lâm Chính bình tĩnh nói. 

“Vâng, vâng, cảm ơn ông ngoại… Không không không, cảm ơn ông cụ Trương!”, Mai Nghị kích động mà nói năng lộn xộn, vội vàng ngồi xuống. 

Tiếp theo, Hoàng Mậu của nhà họ Hoàng cũng tiến lên, nâng ly nói: “Ông cụ, chúng ta không phải lần đầu gặp mặt, nhưng lại là lần đầu uống rượu. Thế này vậy, ông uống một ly, tôi uống ba ly, được không? Nào, mời ông!”. 

Nói xong thì uống liền ba ly, không hề qua loa. 

“Được! Được! Mau ngồi xuống uống, ngồi xuống uống!”, ông cụ cười lớn. 

“Ông cụ, tôi cũng mời ông một ly!”. 

“Ông cụ, tôi cạn đây!”. 

“Ông cụ, ông cứ từ từ, ăn chút thức ăn! Tôi cạn đây!”. 

… 

Những nhân vật lớn ở tỉnh Quảng Liễu đều rất cung kính, lần lượt mời rượu, sau đó ngồi xuống xung quanh bàn. 

Không lâu sau, bàn đã được lấp đầy người. 

Những người này không ai thua kém gì Trương Trung Hoa… 

Trương Trung Hoa cười ha hả, tâm trạng rất tốt, nhưng lại cảm thấy đầu mình choáng váng, không biết là uống rượu nhiều quá hay là thế nào. 

Lần đầu tiên ông ta gặp trường hợp này. 

Phải biết rằng ngày xưa, những người này đâu thể nào uống rượu cùng ông ta, có thể gọi ông ta một tiếng ông cụ Trương đã là thể diện lớn lắm rồi, thế mà bây giờ bọn họ lại ngồi quanh ông cụ một cách ngay ngắn. 

Đây đúng là cảnh tượng nằm mơ mới có. 

Ông cụ có chút không tin nổi. 

Đừng nói là ông ta, những người khác trong nhà họ Trương cũng như vậy. 

Lúc này, Trương Tùng Hồng không dám nói thêm chữ nào. 

Đỗ Sâm cũng bị cảnh này làm chấn động. 

Bà Nhậm thì rơi vào trầm mặc. 

“Mẹ, rốt cuộc… xảy ra chuyện gì vậy? Những người này đang làm gì?”, Thành Bình sững sờ, lắc cánh tay của Trương Ái Khởi. 

“Mẹ cũng không biết…”, Trương Ái Khởi nói. 

Cạch! 

Trương Trung Hoa đặt ly rượu xuống, thở ra một hơi, cười tươi nhìn sang Lâm Chính. 

“Nhóc, có phải đến lúc cháu nên giải thích cho ông biết rốt cuộc chuyện này là sao rồi không?”. 

“Ông ngoại, không có gì để giải thích hết, cháu chỉ là bạn của những người này mà thôi”, Lâm Chính ăn thức ăn, nói. 

“Bạn?”, Trương Trung Hoa vô cùng ngạc nhiên. 

“Đúng đúng đúng, chúng tôi đều là bạn của hội trưởng Lâm”. 

“Chúng tôi đều là bạn của cậu ấy!”. 

Đám người Mai Nghị vội nói. 

“Hội trưởng Lâm?”, Trương Trung Hoa ngạc nhiên: “Cháu làm hội trưởng rồi à? Cháu là hội trưởng của hội nào?”. 

“Ông cụ không biết sao? Cậu Lâm là hội trưởng của Hiệp hội Đông y Giang Thành!”, Hoàng Mậu nói. 

“Cái gì?”, Trương Trung Hoa ngạc nhiên không thôi. 

Đứa cháu rể vô dụng ở rể nhà họ Tô của mình… từ lúc nào đã trở thành hội trưởng của Hiệp hội Đông y Giang Thành? 

Chuyện này đúng là khó tin! 

Nhưng mà… chỉ dựa vào chức hội trưởng Hiệp hội Đông y, đến mức để những người này biến thành bộ dạng như con cháu vậy sao? 

Trương Trung Hoa nghiêm túc nhìn Lâm Chính: “Nhóc, cháu còn thân phận gì nữa?”. 

“Ông ngoại, trước kia cháu đã nói thật với ông rồi, chỉ là ông không tin mà thôi”. 

“Trước kia đã nói thật với ông?”. 

Ông cụ hơi hoang mang, ông ta uống hơi nhiều rượu, cộng thêm tuổi tác đã lớn, trí nhớ cũng không tốt, suy nghĩ một lúc lâu cũng không nhớ ra Lâm Chính đã nói thật với mình điều gì. 

“Bỏ đi, mặc kệ nó, nào, uống rượu!”. 

Tâm trạng của ông cụ rất tốt, cũng không muốn nghĩ nhiều nữa, nâng ly cười nói. 

Người xung quanh đều hưởng ứng, tiếng cười không dứt. 

Còn người nhà họ Trương, từ lâu đã bị lờ đi. 

Trương Tùng Hồng đi đến bên cạnh Đỗ Sâm, vẻ mặt âm trầm, hạ giọng nói: “Ông Đỗ, bây giờ nên làm thế nào? Hình như Lâm Chính này không dễ đối phó, cũng không biết cậu ta cho những người kia uống bùa mê gì. Nếu chúng ta cứ cố chấp đưa Lâm Chính đi, e là sẽ khá phiền phức”. 

“Hừ, phiền phức? Có phiền phức gì chứ? Ông tưởng đám chó mèo này là đối thủ của nhà họ Đỗ tôi được sao? Ông đừng quên nhà họ Đỗ tôi đến từ Yên Kinh, không phải Quảng Liễu các ông là có thể so sánh được!”, Đỗ Sâm hừ một tiếng, rõ ràng vẫn không chịu thua. 

Hai mắt Trương Tùng Hồng phát sáng, gật đầu. 

Phải, nhà họ Đỗ đến từ Yên Kinh, đằng sau còn có Tập đoàn Diệu Không kia mà! 

Chỉ cần nhà họ Trương dựa vào thân cây to nhà họ Đỗ, chắc chắn có thể đứng vững ở Quảng Liễu. 

Đúng lúc này, ngoài đại sảnh vang lên một giọng nói khàn đặc già nua. 

“Ông Trương… Ông có ở đây không?”. 

Giọng nói này vừa vang lên, mọi người đều sững sờ, nhìn ra ngoài đại sảnh. 

“Giọng nói thật quen thuộc”. 

Đỗ Sâm cũng không khỏi sửng sốt, quay đầu nhìn, nhưng vừa nhìn thì hết sức ngạc nhiên, suýt chút nữa hoảng đến mức ngã xuống đất. 

Bạn cần đăng nhập để bình luận