Quang Âm Chi Ngoại

Chương 372: Tuyết đen, yêu dị (1)

Sơn cốc này không hề lớn, bên trong còn khuếch tán từng trận chấn động

truyền tống.

Có thể thấy hơn trăm đệ tử của ngọn núi thứ hai ở bên trong đang hóa giải lò

đan cùng với một vài món pháp khí mà Hứa Thanh còn chưa từng thấy qua.

Phía sau bọn họ còn có một tòa truyền tống trận cỡ trung.

Giờ phút này bên cạnh trận pháp truyền tống trận có mấy người đệ tử ngọn

núi thứ năm mặc đạo bào màu xanh đang thử nghiệm sửa chữa và điều chỉnh lại

trận pháp, vì thế cho nên thi thoảng nơi này lại có từng trận chấn động truyền

tống hiện ra ở phía trên.

Mà vị trí cửa vào sơn cốc thì đang có một trận kịch chiến.

Ước chừng hơn ba mươi tu sĩ của các ngọn núi đang gắt gao canh giữ ở cửa

vào, ngăn cản tu sĩ Hải Thi Tộc ở bốn phía như châu chấu gào thét lao tới gần.

Trên mặt đất tràn ngập xác chết, những mảnh chân cụt tay đứt, chỉ cần nhìn

qua liền giật mình.

Có thể thấy được trận kịch chiến này vô cùng thê thảm.

Mà tu sĩ song phương đều lấy Trúc Cơ là chủ yếu, từng tiếng nổ động trời

vang lên, chiến trường là một mảnh loạn chiến, đồng thời cách đó không xa còn

có hai người đang kịch chiến với nhau, nhưng trình độ của hai người này thì đã

vượt qua những người đang hỗn chiến bên ngoài.

Hai người này rõ ràng là tu sĩ Trúc Cơ đã mở ra Huyền Diệu Thái.

Tu sĩ Trúc Cơ đã mở Huyền Diệu Thái của Hải Thi Tộc là một lão giả có bộ

dáng nhân tộc, lão ấy mặc một đạo trường bào màu xám, thoạt nhìn rất là tàn tạ.

Nhưng trên đạo trường bào này lại có một luồng chấn động không tầm

thường tràn ra, hiển nhiên đạo trường bào này của lão chính là một kiện pháp

khí.

Mà tu sĩ Trúc Cơ đã mở Huyền Diệu Thái của Thất Huyết Đồng là một thiếu

phụ có dáng người cao gầy.

Nàng mặc một kiện đạo bào màu cam đặc thù của ngọn núi thứ hai, dáng

người thuỳ mị lộ ra vẻ trưởng thành, ra tay cũng cực nhanh.

Chỉ là đệ tử ngọn núi thứ hai không am hiểu đánh giết, cho nên mặc dù hai

người bọn họ đều là Trúc Cơ mở ra một đoàn mệnh hỏa, nhưng tu sĩ Trúc Cơ

của ngọn núi thứ hai rõ ràng đang ở vào thế hạ phong.

Từ trên khóe miệng của nàng tràn ra máu tươi, nhưng nàng không rảnh để

lau đi.

Ở trạng thái đốt lên Huyền Diệu Thái, tất cả tốc độ đều trở nên cực kỳ

khủng bố, hơi một chút không cẩn thận sẽ phải nhận một kích chí mạng, cho

nên nàng không thể mất tập trung.

Trong nháy mắt khi Hứa Thanh vừa xuất hiện ở xa xa, pháp lực của vị thiếu

phụ ngọn núi thứ hai cũng đã hết chống đỡ nổi, đoàn mệnh hỏa trong người lay

động sáng tối chập chờn, tốc độ thân thể cũng chậm hơn một chút, nàng lập tức

bị lão tu sĩ mở ra mệnh hỏa của Hải Thi Tộc kia nắm lấy cơ hội, hung hăng tung

quyền đánh vào trước ngực của nàng.

Quần áo của thiếu phụ lập tức vỡ nát lộ ra da thịt, nàng phun ra máu tươi và

biểu cảm vô cùng đau khổ, thân hình không bị khống chế mà văng ra, sau đó

oanh một tiếng đụng vào trên tòa núi đá bên cạnh.

Núi đá tan vỡ, từng đạo khe nứt nhanh chóng lan tràn, khiến cho không ít

hòn đá từ trên thân núi tróc ra lăn xuống.

Mà thiếu phụ kia vừa muốn vùng vẫy đứng lên, thì đoàn mệnh hỏa vốn đang

kịch liệt lay động trong cơ thể cũng đã dập tắt, nàng lần nữa phun ra một ngụm

máu tươi, sắc mặt trắng bệch vô cùng.

Mắt thấy như thế, lão giả Trúc Cơ của Hải Thi Tộc liền hừ lạnh một tiếng,

cũng không thèm nhìn thiếu phụ ngọn núi thứ hai đang bị trọng thương kia, thân

thể nhoáng một cái liền lao vào bên trong sơn cốc, mục tiêu của lão là trận pháp

truyền tống ở bên trong.

Nhưng hầu như ngay khi thân thể của lão vừa mới khẽ động, thần sắc của

lão bỗng nhiên đại biến, chợt quay đầu nhìn về phía sau lưng, hai con ngươi lập

tức co rút lại, trong thần sắc bỗng chốc lộ ra vẻ hoảng sợ.

"Tu sĩ mở ra hai đoàn mệnh hỏa!"

Trên thực tế, trong con mắt của lão thì hết thảy mọi thứ trong sơn cốc này

đều rất là chậm rãi, nhưng giờ khắc này phía chân trời trong mắt của lão lại có

một thân ảnh khiến cho lão chỉ nhìn thấy thôi đã giật mình, thân ảnh này mạnh

mẽ đâm thẳng vào thế giới chậm chạp trong mắt của lão.

Tốc độ của thân ảnh này vô cùng kinh người, chỉ trong nháy mắt liền đã lao

đến nơi lão.

Loại quanh cảnh một bên chậm chạp còn một bên lại cực nhanh hình thành

tương phản thế này khiến cho lão giả Trúc Cơ của Hải Thi Tộc tức khắc liền

muốn rút lui, không chút do dự liền muốn chạy trốn.

Lão thân là tu sĩ mở ra một đoàn mệnh hỏa, cho nên cũng rất rõ ràng chênh

lệch của mình và tu sĩ mở ra hai đoàn mệnh hỏa, chênh lệch này không thua gì

tu sĩ Trúc Cơ tầm thường và tu sĩ mở ra mệnh hỏa Huyền Diệu Thái cả.

"Đáng chết, tại sao ở đây lại xuất hiện tu sĩ mở ra hai đoàn mệnh hỏa, tu sĩ

Trúc Cơ trung kỳ đấy, chỉ có người cùng cảnh giới trong tộc mới có thể đánh

một trận cùng hắn!."

"Tình báo sai rồi!!"

Hô hấp của lão giả Hải Thi Tộc trở nên dồn dập, mặc dù đã lập tức rút lui,

nhưng vẫn đã muộn!

Hứa Thanh đã sớm nhìn chằm chằm vào lão!

Đối với Hứa Thanh mà nói, loại tu sĩ Trúc Cơ của Hải Thi Tộc đã mở ra một

đoàn mệnh hỏa này mới là con mồi tốt nhất bây giờ của hắn.

Bởi vì bây giờ khi hắn mở ra một đạo pháp khiếu thì cần phải có một luồng

hồn lực cực kỳ dồi dào, nếu giết Trúc Cơ bình thường thì phải cần giết rất nhiều

mới có thể mở ra một khiếu, coi như là giết chết hai tên Trúc Cơ lúc trước, đạo

pháp khiếu thứ 41 của hắn vẫn không có dấu hiệu mở ra thành công.

Nhưng nếu như luyện hóa một tên Trúc Cơ của Hải Thi Tộc đã mở ra một

đoàn mệnh hỏa, vậy thì lại hoàn toàn bất đồng.

Giết một tên, liền có thể mở ra một đạo pháp khiếu.

Cho nên chớp mắt khi lão giả này bỏ chạy, Hứa Thanh liền cải biến phương

hướng, không hề đi đến trận pháp trong sơn cốc nữa, mà gào thét lao về phía lão

giả.

Tốc độ của Hứa Thanh cực nhanh, chỉ trong thời gian ba cái hô hấp thì hắn

liền từ đằng xa lao tới, xuất hiện ở ngay trước mặt lão giả Trúc Cơ của Hải Thi

Tộc kia.

Tay phải giơ lên hạ xuống một quyền, theo mệnh đăng trong cơ thể bộc

phát, lực lượng kinh khủng ầm ầm hiện ra.

Lão giả Hải Thi Tộc kia chỉ có thể miễn cưỡng né tránh một chút, mặc dù

lão cũng mở ra Huyền Diệu Thái, nhưng chênh lệch giữa hai bên vẫn khiến cho

lão căn bản là theo không kịp tốc độ Hứa Thanh, cũng không cách nào hoàn

toàn tránh đi, vì vậy chỉ trong chớp mắt thì nắm đấm của Hứa Thanh đã rơi vào

ngực của lão giả này.

Âm thanh nổ vang như tiếng thiên lôi, vang vọng bát phương.

Lão giả Trúc Cơ của Hải Thi Tộc này phun ra máu tươi, thân thể trực tiếp nổ

tung hơn non nửa, bay ngược lại đâm vào chỗ cao trên núi đá, cắm sâu vào bên

trong, trực tiếp bị thương nặng.

Đây là do lão trong thời khắc nguy cơ trước mắt mở ra lực lượng của kiện

pháp khí đạo bào của bản thân, lại điên cuồng bộc phát tiêu hao pháp khiếu

trong cơ thể để chống cự lại một đấm của Hứa Thanh, cho nên mới không bị

Hứa Thanh dùng một quyền đánh chết tươi.

Nhưng cho dù là như thế, thương thế của lão cũng đã nặng tới mức lão

không cách nào khôi phục, giờ phút này thân thể máu thịt đều đã mơ hồ, trong

mắt cũng lộ ra vẻ tuyệt vọng.

Bởi vì trong mắt của lão, thân ảnh Hứa Thanh đã biến mất.

Trong nháy mắt tiếp theo, một mảnh hỏa diễm màu đen ập tới bao trùm lấy

thế giới trước mắt của lão.
Bạn cần đăng nhập để bình luận